Chương trước
Chương sau
Triệu Quốc Đống đã động. Hắn chú ý đến tên thanh niên kia, tên này đi lại trong dòng người, bước chân rất nhẹ, động tác linh hoạt đúng là người lão luyện. Chẳng qua thấy như thế nào cũng không phải người kiếm ăn nhờ nghề này, hoặc là nói không nên xuất hiện ở mấy khu như thế này.

Một người đàn ông ăn mặc khá bình thường không hề chú ý đến thanh niên đi sát qua bên mình. Y đang nhìn quanh như tìm gì đó.

Tên thanh niên giả vờ lảo đảo khom người, sau đó rất nhanh khôi phục bình thường và vội vàng rời đi. Triệu Quốc Đống đã chắn trước mạt đối phương.

- Lấy ra.

- Gì cơ?
Thanh niên ra vẻ tức giận, trong mắt lộ ra một tia lo lắng không giấu được Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói
- Lấy ra, đây là địa bàn của tôi, đừng làm tôi tức.

- Làm loạn hả?
Tên thanh niên đỏ mặt và tức giận vì vẻ khinh thường của Dương. Tay nhét trong túi áo vung lên nhằm vào Triệu Quốc Đống.

- Hừ, múa rìu trước mặt Lỗ Ban.
Triệu Quốc Đống hơi nghiêng một chút tránh khỏi tay của đối phương. Hắn vung tay dùng khuỷu tay đánh vào tay đối phương, ngón tay cũng nhẹ nhàng lấy thứ gì đó ở trong lòng đối phương ra. Chỉ là sau đó hắn có chút kinh ngạc, đó chỉ là một quyển sổ bình thường.

Thanh niên đỏ mắt lên, lần này đúng là quá mất mặt.

Đám Huy ca đứng bên kia, mình không ngờ lại bị xấu mặt với một tên tuổi tương đương. Điều này làm mình về sau làm ăn như thế nào?

Tên thanh niên liền nghiêng người vung đấm, chân sau cũng đạp tới nhằm vào Triệu Quốc Đống, một chiêu hai thức.

- Ồ, cũng có năng lực đó.
Triệu Quốc Đống không hề e ngại, chẳng qua hắn cũng hơi giật mình. Người này đúng là giỏi đánh, vậy ba tên kia không phải càng mạnh hơn sao?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không hề nhân nhượng. Hắn vung chân tránh khỏi chân đối phương, tay phải cũng vung lên ngăn lại đòn bằng tay của đối phương. Đồng thời túm được tay và bóp chặt khiến đối phương nhũn ra:
- Cậu nhóc, xem ra chỉ có thể để người nhà cậu đến bảo lãnh thôi.

- Bỏ tay. Biết tao là ai không?
Thanh niên cố nhịn cơn đau từ cánh tay truyền tới, y muốn giãy dụa nhưng cả người không có một chút sức lực nào cả. Y chỉ có thể cắn răng mà chịu, trán đổ mồ hôi, tất nhiên chiêu này của Triệu Quốc Đống khá mạnh.

- Tôi không cần biết cậu là ai, đây là nơi tôi phụ trách, tôi đã cảnh cáo các người đừng gây phiền phức cho tôi, nhưng các người lại không thèm để ý.
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt và lạnh lùng nói.

Có tiếng bước chân vội vàng đi tới, Triệu Quốc Đống không thèm để ý. Hắn biết là mấy tên kia. Chẳng qua hắn không cho rằng giữa ban ngày mà bọn họ dám khiêu khích cơ quan công an.

- Cậu bạn thả nó ra đi. Em tôi không biết chuyện, tôi xin lỗi thay nó.
Người đàn ông đeo kính nói.

Triệu Quốc Đống thấy tên đàn ông bên cạnh người này vẫn không cam lòng nên cười lạnh một tiếng:
- Tôi thấy các anh phải hiểu quy định mới phải. Tôi đã nhắc nhở các anh vậy mà cố ý phạm tội sao? Có phải nghĩ rằng tôi dễ ăn hiếp sao?

- Ha ha, anh bạn, nói vậy cậu cũng nhìn ra anh em của tôi cũng không có ý này, chẳng qua chỉ ngứa tay thôi mà.
Người đàn ông đeo kính cười cười một tiếng và xin lỗi:
- Nói thật chúng tôi không kiếm ăn từ nghề này, dù là muốn kiếm ăn thì cũng không đến đây. Phải không?

Triệu Quốc Đống nhìn đối phương một lúc với ánh mắt rất lạnh lùng khiến người đàn ông đeo kính hơi biến sắc. Hắn lúc này mới gật đầu bỏ tay thả tên thanh niên ra:
- Được rồi, anh đã nói như vậy thì lần này bỏ qua. Nhớ là dù ở đâu, du anh có bản lĩnh gì thì anh không lật trời được đâu, đừng có khiêu khích với pháp luật.

- Ha ha, cậu nói khá thú vị, có thể làm bạn không? Tôi là Kiều Huy, bọn họ đều gọi tôi là Huy ca hoặc Tiểu Huy.
Người đàn ông thanh niên cười cười chờ phản ứng của đối phương.

- Tôi họ Triệu công tác ở Đồn công an Giang Miếu, đây là khu vực tôi phụ trách.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói. Hắn không đáp ứng với đối phương, cũng không từ chối. Đối phương nói đúng, tên thanh niên này cũng không phải ăn trộm mà kiếm sống. Với thân thủ của y thì có vẻ không cần như vậy mà kiếm ăn. Chẳng qua chỉ là ngứa tay nên muốn thể hiện trước mặt bạn bè mà thôi.

- Được, hôm nay Kiều Huy nhận ơn này của cậu. Chúng tôi đi trước, lần sau gặp lại.
Kiều Huy rất sảng khoái mà nói, y vung tay lên chào rồi dẫn ba người kia đi.

Triệu Quốc Đống nhìn mấy người kia rời đi rồi mới cầm quyển sổ đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên vẫn đang ngắm cảnh:
- Ông anh, đây là của anh phải không? Đây, vật về chủ.

- Ha ha, cảm ơn cậu. Thứ này mặc dù không đáng giá mấy nhưng bên trong có số điện thoại của mấy đồng chí cũ của tôi. Nếu mất thì có lẽ cả đời không liên lạc được.
Người đàn ông trung niên khá cao to, đầu cắt ngắn thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi.

- Vậy anh nên giữ cho kỹ, chẳng qua thanh niên kia cũng chỉ là ra vẻ mà thôi, nếu không ví của anh đã mất.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nhưng lần sau có lẽ không may mắn như vậy đâu.

- Cậu là cảnh sát thì sao không bắt bọn họ?
Người đàn ông trung niên có chút tò mò về biểu hiện của Triệu Quốc Đống.

- Bọn họ không phạm tội thì dựa vào cái gì mà bắt? Dù là thanh niên trộm sổ của anh, cậu ta cũng không cố ý phạm tội, chẳng qua là thể hiện một chút mà thôi. Huống chi quyển sổ này có tác dụng lớn với anh, nhưng pháp luật chỉ tính trên giá trị vật phẩm, còn chưa đến mức phạm tội. Cho cậu ta một bài học như vậy là đủ rồi.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh mà giải thích.

- Không phải tội phạm vậy vi phạm pháp luật thì sao?
Người đàn ông trung niên nói.

- Cũng có thể, vậy phải xem xác định như thế nào. Cho nên tôi cảnh cáo bằng miệng với cậu ta.
Triệu Quốc Đống mở to mắt, người này còn muốn can thiệp vào quyền xử lý của mình ư?

Người đàn ông trung niên có lẽ thấy vẻ khó chịu trong giọng Triệu Quốc Đống nên cười nói:
- Cậu bạn, tôi không có ý khác, chỉ là tham khảo một chút mà thôi. Nói thật tôi cảm ơn cậu đã lấy lại thứ này cho tôi.

- Đây là nhiệm vụ của tôi mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nghe giọng thi anh có vẻ là người ở huyện?

- Sao, cậu nghe ra giọng của tôi ư?
Người đàn ông trung niên vui vẻ mà nói, có vẻ y không tin.

- Ừ, giọng của anh mặc dù thay đổi nhiều nhưng cách phát âm thì vẫn có vẻ của huyện chúng ta. Hơn nữa vừa nãy anh nhìn quanh như là nhớ lại kỷ niệm xưa. Nên tôi đoán anh là người cuẩ huyện.
Triệu Quốc Đống nói.

Người đàn ông trung niên không ngờ Triệu Quốc Đống quan sát cẩn thận như vậy nên gật đầu và chỉ về phía Nam:
- Tôi là người Huyện Bình Xuyên nhưng hay sang Đại Quan Khẩu. Từ bé cũng thường sang đây chơi. Vào lính hơn 20 năm, cảnh còn người mất. Tôi đúng là nhớ lại thời gian vô tư hồi bé.

Triệu Quốc Đống lấy bao thuốc ra mời đối phương một điếu rồi nhét vào túi:
- Đại Quan Khẩu thay đổi không nhiều, nhất là miếu vẫn như xưa. Cứ ngày rằm, mồng một hàng tháng vẫn náo nhiệt như trước. Dân chúng Huyện Bình Xuyên, Mai, Giang Khẩu đều tới, thậm chí tỉnh ngoài cũng tới.

- Ừ, cậu là người Đồn công an Giang Miếu ư? Các cậu không phải cứ đến rằm, mồng một là tới đây trực sao?
Người đàn ông trung niên thấy Triệu Quốc Đống cất thuốc không hút thì có chút kinh ngạc, nhưng y vẫn tự châm hút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.