Khi Triệu Quốc Đống và Đàm Khải áp giải hai người này và một con trâu về Đồn công an, cả Đồn công an liền trở nên náo nhiệt như bị cháy.
Các đội viên dự bị vất vả nhiều hôm đều xoa xoa tay đằng đằng sát khí, bọn họ xắn tay áo lên lạnh lùng nhìn làm tên dắt trâu rất sợ.
Không đợi Triệu Quốc Đống hỏi, tên kia đã sớm khai hết những gì mình biết ra.
Mà tên Nhị Tiến Cung kia nghe thấy đám đội viên dự bị đã sớm rình mình cả tháng thì biết mình cũng không thể thoát được.
Nhất là khi Triệu Quốc Đống nói về tình hình gia đình và quan hệ bạn bè của y ra, y hiểu mọi thứ đã rõ ràng. Đối phương đã sớm điều tra về mình, yên tâm xử lý mình. Mà lời đối phương nói khi bắt mình cũng không phải là khoác lác.
Nếu thành thật khai báo ngồi tù mãi, kín miệng không khai cuối năm về nhà, đây là các câu châm ngôn ở trong tù. Nhưng là đó là khi đám cảnh sát không có chứng cứ. Là người thường xuyên vào tù ra tội, Nhị Tiến Cung không lạ gì thủ đoạn củ đám cảnh sát.
Nếu như hôm nay chỉ có một mình mình lọt lưới, như vậy chuyện bắt trâu cùng lắm rơi vào người hắn. Một con trâu 1, 2 ngàn tệ thì theo quy định của tòa án cũng chỉ là hai, ba năm. Nhưng rất không may đó là đồng bọn của hắn cũng lọt lưới, điều này lại có nghĩa khác. Lúc ấy Nhị Tiến Cung thậm chí có chút hối hận sao mình còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905394/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.