Vành mắt Quý Chước cay cay, y hít một hơi thật sâu. Từ nhỉ đến lớn y rất ít khi khóc, y là kiểu người bị bắt nạt không đánh lại được vẫn phải hung hăng lườm đối phương. Vậy mà trong khoảng thời gian này y đã khóc không biết bao lần vì một tên ngốc. Quý Chước nhét thư tình vào sau khung ảnh rồi lấy ảnh ra, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt Cố Xước: “Đồ ngốc nghếch.” Trong hình đồ ngốc kia đang bĩu môi bán moe, thật khiến người ta muốn chọc chọc. Quý Chước kéo vali ra khỏi cửa. Lúc y đến phòng bệnh đã nhìn thấy Cố Xước đang cố gắng thò đầu ra ngoài nhìn, nhưng vì trên người gãy tận mấy cái xương nên thân thể không nghe lời lắm, chỉ nhổm người lên được một chút. Quý Chước vừa đến, trong mắt Cố Xước liền tràn đầy mừng rỡ. “Đừng lộn xộn.” Quý Chước nói. Cố Xước không nhúc nhích nữa, như một bé ngoan, chỉ dùng ánh mắt đuổi theo Quý Chước. Phòng bệnh Cố Xước đang nằm là phòng một người, có một chiếc giường nhỏ bên cạnh, có phòng tắm và nhà vệ sinh, là một phòng xa hoa trong bệnh viện này. Quý Chước đặt vali trên chiếc giường nhỏ bên cạnh rồi ngồi xuống đó, lấy một vài thứ ra. “Bảo bối, em nên về ngủ thêm một lúc đi.” Cố Xước nói. Quý Chước mới về được một tiếng đồng hồ, như vậy y hoàn toàn không nghỉ ngơi. Tuy rằng Cố Xước rất vui vì vợ mình quan tâm mình đến vậy, nhưng thấy dáng vẻ này của vợ, mắt đỏ bừng, sắc mặt hơi tái, râu ngắn mọc tua tủa trên cằm, trông rất sa sút. Nhất định là tối qua em ấy không ngủ, Cố Xước đau lòng muốn chết. Quý Chước nói: “Em không buồn ngủ.” Quý Chước sắp xếp đồ đạc xong thì dấp ướt khăn để lau mặt cho Cố Xước. Động tác của y rất cẩn thận, chân mày hơi nhíu lại. Cố Xước biết tâm tình của y không tốt bèn nói: “Anh không sao đâu, tối hôm qua sau khi bị đâm anh còn có thể đi, nếu không bị bác sĩ và y tác ngăn cản thì anh có thể về nhà rồi.” “Ngu ngốc, chân gãy rồi anh đi kiểu gì?” Tay Quý Chước thoáng tăng thêm lực. Cố Xước bày ra dáng vẻ nhe răng trợn mắt, hắn lại hơi quá lố khiến vết thương bị động đến, cả gương mặt tuấn tú méo mó. Rốt cuộc Quý Chước không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Cố Xước vui vẻ, hắn cảm thấy vợ mình lúc cười vẫn là đẹp nhất. Một lát sau mẹ Cố đẩy cửa đi vào, thấy Quý Chước đang cạo râu cho Cố Xước. Mẹ Cố rất dễ khóc, lúc Cố Xước tỉnh lại đã thấy mẹ mình mắt đẫm lệ ngồi ở bên cạnh. Khi nhìn thấy dáng vẻ mình băng bó kín mít người, nhất định mẹ phải đau lòng lắm. Dỗ vợ xong lại phải dỗ mẹ…. ” Thầy Quý, con nhanh ngồi đi, đừng để mình mệt mỏi quá. Đừng để ý đến Tiểu Xước, nó có tay có chân, cái gì mà không làm được.” Cố Xước: “…” Mẹ Cố lấy dao cạo râu khỏi tay Quý Chước muốn ném cho Cố Xước tự mình cạo. Sau đó mẹ Cố nhìn chằm chằm Cố Xước đang nằm trên giường bệnh một hồi lâu mới phát hiện đúng là hắn không có cách nào tự cạo được. Có tay có chân, vậy mà chẳng làm được gì. Cố Xước: “….” Hóa ra nếu tay hắn có thể hoạt động được một chút thì mẹ hắn còn muốn để một bệnh nhân nằm trên giường tự chăm sóc chính mình? Thiệt cho hắn còn lo rằng mẹ mình sẽ đau lòng, một giây sau đã biến thành con côi. Mẹ Cố không thể làm gì bên dưới, chỉ có thể cạo râu giúp Cố Xước. Cố Xước không muốn để mẹ chiếm hời, muốn vợ cơ! Sau khi nhanh chóng cạo râu thay Cố Xước, mẹ Cố liền tíu tít bên người Quý Chước, hỏi y đã ăn cơm chưa, một tối không ngủ có mệt lắm không, có bị lạnh không bla bla, hoàn toàn quên mất Cố Xước mới là bệnh nhân. Bệnh nhân Cố Xước lẻ loi nằm một mình. Ngoại trừ cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng của mẹ hắn lúc ra phòng mổ, thời gian còn lại Cố Xước chính là một gốc cỏ dại. Mẹ, mẹ thế này rất dễ mất con, con muốn xóa tên mẹ trong ghi chép của mình. Nếu như mất trí nhớ, người đầu tiên con quên chính là mẹ! Hình như rốt cuộc mẹ Cố cũng cảm thấy hắn oán niệm bèn đồng ý trả lại vợ cho hắn, sau đó mới lưu luyến rời đi. “Bảo bối, em ngủ một lát đi.” Quý Chước cởi áo khoác ra nằm xuống giường nhỏ đối diện giường Cố Xước. Y nằm nghiêng lại nhìn hắn. Cố Xước cũng nghiêng đầu qua, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Cố Xước cố nhẫn nhịn, hắn vừa muốn để y an lành mà ngủ, lại rất muốn nói chuyện với y. Ầy, cứ tùy hứng một hồi đi. “Bảo bối, lúc tối qua bị xe đâm, anh đã nghĩ, mình không được xảy ra chuyện gì, nếu không nhất định vợ mình sẽ đau lòng chết đi được. Vì thế anh cố né một cái nên chỉ bị thương nhẹ thôi.” Cố Xước nói. Quý Chước nhìn hắn vặn vẹo khó chịu lại nhổm dậy lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa đầu vào một bên giường bệnh. Cố Xước giơ tay ra vuốt nhẹ lên mái tóc hơi rối của y. “HIện giờ anh nghĩ, vết thương này nhận cũng đáng lắm, bảo bối đau lòng cho anh thì sẽ không bỏ anh nữa.” Cố Xước nói xong liền thấy mặt Quý Chước nghiêm lại. Hắn vội vã im miệng, không biết mình đã nói sai ở đâu. “Không cho phép anh bị thương! Cho dù có cáu kỉnh cãi nhau cũng không cho bị thương!” Quý Chước ngồi dậy cương quyết nói. Cố Xước hé môi nở nụ cười, biết vợ mình đang lo lắng cho mình: “Được rồi, anh là bé cưng trong tim của bảo bối, nhất định sau này anh sẽ bảo vệ tốt chính mình.” Cố Xước nhìn Quý Chước không nháy mắt, một lát sau lại lấy cây di truyền mình vẽ ra chia sẻ cho Quý Chước. “Bảo bối, người ta gặp tai nạn xe đều mất trí nhớ, định luật này đặt trên người anh không có tác dụng rồi.” Mắt Quý Chước hơi nheo lại: “Anh rất muốn mất trí nhớ?” Cố Xước muốn lắc đầu, nhưng đầu không nhúc nhích được, vì thế hắn chỉ liều mạng đảo mắt: “Không thể nào! Chính vì anh sợ nên mới vội vàng ghi lại sơ đồ quan hệ đấy.” Trên giấy ghi chép, những thứ liên quan đén mình là nhiều nhất. Lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên lên giường, ngày đầu tiên tỏ tình, ngày đầu tiên gặp phụ huynh. Quý Chước nhìn thấy dưới mình và Cố Xước có vẽ một hình người nho nhỏ: “Đây là cái gì?” Cố Xước hơi thẹn thùng, lại có chút vui vẻ: “Bảo bối, đó là bé cưng của nhà chúng ta.” Cố Xước làm nũng nói: “Bảo bối, em sinh cho anh một bảo bảo đi ~” Vẻ mặt Quý Chước trở nên kì quái: “Anh thật sự muốn?” Vừa nghĩ đến chuyện có một tiểu Quý Chước, Cố Xước liền vui vẻ vô cùng, gật đầu liên tục. “Có bé cưng, em đến cho nó bú sữa, dùng địu cõng trên người, đi đến đâu cõng đến đó. Con mình khóc sẽ dỗ dành, nửa đêm còn phải dậy để thay tã…” Cố Xước nghiêm túc suy nghĩ một chút, cái này đúng thật là rất phiền lòng, thế nhưng chỉ cần là Quý Chước sinh cho hắn, điều đó sẽ biến gánh nặng thành hạnh phúc. Một tiểu Quý Chước nho nhỏ mềm mềm, quả thật moe quá là moe! Đừng nói là phải làm ông bố bỉm sữa, đến làm trâu làm ngựa mình cũng cam tâm tình nguyện! Nhìn dáng vẻ Cố Xước say mê tưởng tượng, vẻ mặt Quý Chước càng thêm kỳ quái: “Anh thật sự cho rằng em có thể sinh?” Hai người nói chuyện một lúc rồi Quý Chước ngủ thiếp đi, hai tay đặt trên giường bệnh, đầu tựa vào tay. Mắt y nhắm nghiền, hàng mi rất dài, đôi môi khẽ mím hơi chu chu, rất đáng yêu. Cố Xước vốn muốn chìa tay ra xoa xoa mặt y, nhưng thấy vành mắt thâm đen của y lại nhịn xuống. Ngủ như vậy nhất định không thoải mái, thật muốn ôm em ấy lên giường. Hức. Cận Đình chết tiệt. Cố Xước lẳng lặng nhìn Quý Chước, hai người không ai nhắc lại chuyện tai nạn tối qua. Cố Xước không muốn để thằng ngu kia phá hoại bầu không khí ngọt ngào của mình và vợ. Chờ đến khi Cố Minh đến, chuyện này không nhắc không được. Cố Minh đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Xước thở dài một tiếng. Hắn thấy Quý Chước đang ngủ ở đó bèn nhẹ nhàng đi vào. Cố Minh há miệng, Cố Xước vội vã làm động tác khóa miệng lại, Cố Minh chỉ đành câm miệng. Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra bắt đầu mặt đối mặt nhắn wechat. “Cận Đình bị phơi bày chuyện bán đồ cổ giả, cửa hàng đồ cổ của gã cũng sập tiệm. Tình trường thất ý, thương trường cũng mất đi, vì thế gã mới làm chuyện điên cuồng như thế.” Cố Minh là một người chuyên trời lạnh rồi phá sản đi, không ngờ lại đẩy người ta vào đường cùng tuyệt lộ. “Cú đâm tối qua của gã vô cùng tàn nhẫn, xem là là rắp tâm muốn đâm chết em, quả thực là một tên điên!” “Cận gia đã bắt đầu tìm cách xử lý chuyện này, hôm nay Cận lão gia tử còn nói chuyện này với anh. Anh nói ông có ba người con trai, tôi chỉ có một thằng em, nó mà mất thì nhất định tôi sẽ nghĩ cách khiến gã đó biến mất luôn!” Cố Minh làm việc tựa sấm rền gió cuốn, hắn đánh chữ mỏi tay bèn gửi một tin nhắn: “Có thể dùng tin nhắn thoại không?” Cố Xước: “Anh bị ngu à?” Cố Minh giơ tay lên làm bộ muốn đánh hắn, đúng lúc này Quý Chước tỉnh lại, quay đầu nhìn Cố Minh. “Hu hu hu, bảo bối, anh trai anh muốn đánh anh kìa, anh đã thế này rồi mà lão còn muốn đánh anh kìa hu hu!” Cố Minh: “….” Quý Chước ngủ hơi mơ màng, nghe thấy Cố Xước làm nũng bèn đứng phắt dậy bảo vệ trước mặt Cố Xước, mặt đầy cảnh giác nhìn Cố Minh. Cố Minh nghiến răng nghiến lợi thu tay về. Có vợ rồi thì ghê gớm thật! Lúc xế chiều, những người bạn xấu của Cố Xước cũng nhận được tin tức, dồn dập đến thăm. Họ đã sớm biết thân phận của Quý Chước, ai nấy đều anh dâu anh dâu, nói ngọt như mật. Chỉ có một người không gọi. Là cái người Quý Chước gặp trong buổi họp lớp kia, người đó cũng không phải bạn của y. Người kia vừa tiến đến, Quý Chước liền nắm lấy tay Cố Xước. Ánh mắt của hắn ta đặt trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Cố Xước hoàn toàn chìm đắm trong sự thẹn thùng khi vợ mình chủ động nắm tay, không hề chú ý xem người đến là ai. “Cố thiếu.” Người kia kêu lên một tiếng, Cố Xước mới nhìn về phía hắn, sau đó phản ứng đầu tiên là nhìn Quý Chước. Quý Chước cũng nhìn hắn. Tay hai người đang nắm chặt không chút kẽ hở, vô cùng thân mật, giống như không hề dung kẻ thứ ba. Người kia nhìn vẻ mặt Cố Xước, sau đó thở dài một hơi như đã nhận ra cái gì. Chờ đến khi hắn ta ra ngoài, Quý Chước cũng theo ra. Hai người đứng ở hành lang bệnh viện. “Tôi còn tưởng một hoa hoa công tử như Cố thiếu cả đời cũng không biết yêu thương một người thế nào. Tôi ở cùng anh ấy mấy tháng, tự nhận tu vi không đủ, không thu phục được anh ấy, nên mới buông tay. Tôi nói chia tay, anh ấy không hề do dự, lại còn hào phóng đưa cho tôi một khoản phí chia tay nữa.” “Tôi vẫn thấy người như anh ấy chỉ thích hợp làm bạn giường chứ không hợp làm bạn tình. Anh ấy là một người không có trái tim. Giờ mới phát hiện, không phải Cố thiếu không có trái tim, kỳ thật anh ấy vẫn giấu nó đi để trao lại cho người mình muốn.” “Ngày đó thấy trong vòng bạn bè có người post tấm ảnh hai người hẹn hò, tôi liền nghĩ, lại là một người nữa, chẳng mấy chốc sẽ qua. Không ngờ….” Hắn ta nhìn Quý Chước thật sâu: “Tôi thấy cậu cũng có gì đặc biệt đâu.” Quý Chước khẽ cười một tiếng: “Chỗ đặc biệt ấy tất nhiên là anh không thấy được.” Người kia bị nghẹn một cái. Đúng thế, Cố Xước đã nhìn thấy, vì thế mới hoàn lương, mới chung thủy một lòng với cái người này. Người kia lấy từ trong người ra một mặt dây chuyền hình con heo nhỏ: “Cái này không giống cái của cậu đâu, nhìn qua là biết nó được sản xuất hàng loạt, có tiền là có thể mua được. Thật ra giá của nó rất rẻ.” Hắn ta nói xong cũng quay người rời đi. Khi đi qua thùng rác, hắn liền ném mặt dây chuyền kia vào đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]