Tôi quay đầu lại, giận dữ nói: "Anh có thôi đi không!"
Anh ta đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy gáy tôi, dùng một nụ hôn chặn hết mọi lời, rồi áp trán vào trán tôi, khẽ thở dài một hơi.
Cả hai chúng tôi đều bình tĩnh lại.
Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ lái xe đưa tôi về trường.
Những ngày sau đó trôi qua yên ổn nhưng bận rộn.
Khi thai được bốn tháng, bụng tôi to lên nhanh chóng, như mội quả bóng bị căng phồng. Cuối cùng tôi cũng cảm nhận rõ sự bất tiện của việc mang thai.
Lúc chưa lộ bụng, tôi từng nghĩ mang thai chắc cũng chẳng có gì, nhắm mắt mở mắt một cái là sinh xong đứa bé mũm mĩm rồi.
Nhưng giờ trong bụng thật sự có một sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày, cái trọng lượng dư ra ấy khiến tôi đi đứng ban ngày cũng nhanh mệt, đêm thì không thể nằm thẳng, đến đi vệ sinh cũng khó khăn.
Không thể nằm giường tầng trong ký túc xá nữa, nên Cư Diên và nhà họ Yến thay phiên nhau đến đón tôi về nghỉ mỗi tuần.
Quán Giò heo chị Dung quá đông khách, tôi không muốn ở mãi bên nhà họ Yến làm phiền họ.
Nhưng về nhà họ Cư thì lại phải chấp nhận để Cư Diên chăm sóc, điều đó khiến lòng tôi rối bời.
Tôi vốn không phải người ưa gây hấn, cứ mãi ôm hận và giương bản mặt oán giận thật sự rất mệt mỏi.
Sự căm hận của tôi với Cư Diên là thật. Vì anh ta, tôi mang món nợ khổng lồ, tan nhà nát cửa.
Nhưng việc anh ta xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683804/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.