Sau khi rửa mặt xong, Cư Diên lái xe đưa tôi về đến cổng khu chung cư.
Xuống xe, tôi chẳng buồn quay đầu, cứ thế đi thẳng về nhà.
Trong nhà chỉ có mẹ tôi, bà nói nhà họ Yến đã về từ sáng sớm rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không muốn để họ thấy bộ dạng thảm hại của tôi sau cuộc vật lộn với tên b**n th** kia.
Mẹ không nhắc đến Cư Diên, nhắc đến anh ta chỉ khiến bà thêm lo lắng. Bà hỏi: "Con ăn gì chưa?"
"Chưa ạ."
"Muốn ăn gì, mẹ nấu cho."
Tôi ngồi xuống sofa, chậm rãi nói: "Mẹ, con có thai rồi."
Mẹ dừng lại ở cửa bếp: "...Của cậu ta à?"
"Vâng, của anh ta. Được một tháng rồi."
Bà không quay đầu, chỉ tiếp tục đi vào trong: "Có thai rồi thì càng phải ăn uống cho đàng hoàng."
"Vâng."
Mẹ luộc sủi cảo, nấu chè trôi nước, hâm lại đĩa đồ chiên, còn rán thêm mấy quả trứng ốp la cho tôi.
Sủi cảo vỡ tung, chè trôi nước biến thành mảnh nhão nhoét, đồ chiên thì quá lửa, trứng ốp la cũng cháy đen.
Tôi gắp lên một quả trứng rán đen sì lên, trêu: "Lúc ở nhà dì, chắc mẹ giúp người ta thành phá hoại chứ gì?"
Mẹ tôi dậm chân: "Mẹ chỉ rửa rau thôi, giúp hỏng kiểu gì được!"
Trong bữa ăn, chúng tôi tránh nhắc đến Cư Diên và chuyện mang thai, chuyển sang nói về phiên tòa sau Tết.
Mẹ bảo: "Chồng của chị họ cả con bị kết án trước, rồi đến chị họ hai của con. Nó bị bắt xong sợ quá mà sảy thai. Cô con đang tính bán nhà, chị họ cả cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683799/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.