Tôi nhìn anh ta, rút một tờ giấy ăn rồi ném sang bên cạnh: "Đừng làm như mình chịu ấm ức nữa. Nếu thật sự muốn nói đến công bằng thì giờ này đáng ra anh nên vào tù bóc lịch từ lâu rồi! Cư Diên, tôi không hiểu tại sao anh lại thích tôi? Chẳng phải anh đã định kết hôn với chị tôi sao? Nếu anh không bỏ rơi chị ấy, bây giờ hai người đã cưới nhau, có con, sống hạnh phúc rồi..."
Cư Diên buông cổ tôi ra, nắm lấy tay tôi, áp vào khuôn mặt còn vương nước mắt của anh ta.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen láy: "Anh không thể cứng được với những người phụ nữ khác."
Tôi tưởng mình nghe nhầm: "Anh nói gì cơ?"
Anh ta dứt khoát nói tiếp, như thể đã vỡ lở hết mọi chuyện: "Anh từng đi khám nam khoa, từng gặp bác sĩ tâm lý. Cũng từng đi khắp thế giới, gặp đủ kiểu phụ nữ ... nhưng chưa từng thành công dù chỉ một lần."
"Anh tưởng đời này của mình cứ thế trôi qua, cho đến khi anh nhìn thấy em ngồi bên cửa sổ."
"Không ngờ, ngay lúc đó anh lại có phản ứng."
Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, trầm thấp, nhưng ánh mắt lại tối tăm đến kỳ lạ.
Nhìn vào mắt anh ta, tôi bất giác nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Hôm đó, mẹ bảo tôi đi xem thử bạn trai của chị trông thế nào. Tôi viện cớ đến nhà hàng sớm để ăn ké, ngồi bên cửa sổ chờ họ tan làm.
Và rồi tôi thấy Cư Diên bước về phía mình.
Trời đã cuối thu, anh ta mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683797/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.