Ngoài bác Trương, tất cả chúng tôi đều ngủ trên lầu.
Sáng hôm sau, Cư Bảo Các thấy tôi tóc tai rối bù bước ra từ phòng chính, hậm hực hừ một tiếng, lê đôi dép nhỏ xuống lầu.
Tôi rửa mặt xong cũng xuống, bác Trương bê cháo trắng và ruốc lên, vừa đưa ra vừa đo lượng từng phần: "Tiểu Hà à, mấy món ăn trong nhà hết rồi, có thể nhờ bố mẹ cháu làm thêm chút được không?"
"Được thôi ạ."
Đúng lúc hôm nay tôi định về thăm nhà một chuyến, đưa bố đi tái khám. Nếu Cư Diên đồng ý thì tôi sẽ ở lại thêm một đêm, mai mới quay về.
Chẳng mấy chốc, Cư Diên cũng thay xong quần áo đi xuống.
Ánh nắng ngoài trời đẹp như vậy, nhưng chẳng hề để lại chút hơi ấm nào trên người anh ta. Đôi mắt sâu tối thui không hề lóe sáng, hiện lên vẻ lạnh lùng, thờ ơ.
Anh ta ngồi cạnh tôi, còn Cư Bảo Các ngồi đối diện nhỏ giọng gọi một tiếng "anh", anh chỉ hờ hững đáp lại.
Cư Bảo Các cúi đầu, đôi mắt nhỏ tràn nước mắt, Cư Diên vẫn mặc kệ.
Đứa trẻ xui xẻo này chưa đủ lớn để hiểu ân oán của đời trước, không biết quá giống bố đôi khi cũng là một cái tội.
Tôi nói với Cư Diên rằng tôi muốn về Lệ Thành một chuyến, anh ta nghe xong chậm rãi khuấy cháo trong bát: "Anh cũng đi."
Tôi nói: "Anh đi làm gì? Ở đó họ đâu có chào đón anh đâu."
Anh ta đáp: "Họ cũng phải tập làm quen thôi."
"...Vậy cũng được."
Cư Bảo Các nhìn tôi tội nghiệp, tôi nói: "Đưa Cư Bảo Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683775/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.