Trên đường trở về Vân Thành, tôi khóc như một con chó.
Tôi gọi điện cho mẹ, nói rằng tôi và Yến Lạc đã chia tay. Nếu Yến Lạc gọi hỏi bà có chuyện gì thì bà tuyệt đối không được nói ra chuyện giữa tôi và Cư Diên.
Mẹ tôi cũng khóc: "Sao lại không nói? Nếu không để họ biết một trăm vạn này từ đâu mà có, con cũng quá thiệt thòi rồi!"
Tôi nói: "Dù sao cũng đã đến nước này, họ không cần phải biết gì cả! Chú dì vốn đã nợ nần chồng chất, khó khăn lắm mới vực dậy được, đừng để họ cảm thấy có lỗi với con nữa! Mẹ, nhà họ Yến không có gì có lỗi với con, tất cả là con tự nguyện, mẹ tuyệt đối không được nói gì hết! Nếu không, con cũng không sống nổi!"
Mẹ tôi khóc đến nỗi không thốt nên lời: "Được rồi! Mẹ sẽ không nói cho họ! Con cũng đừng lấy chuyện sống chết ra dọa mẹ!"
"Được, con không nói nữa."
Sau khi bình tĩnh lại một chút, mẹ tôi lại mắng Cư Diên: "Cái thằng khốn đó không cho chúng ta vào khu nhà, vali với thẻ ngân hàng của mẹ với bố con đều bị kẹt bên trong, bây giờ bệnh viện bắt phải trả trước viện phí, trong điện thoại mẹ không có đủ tiền..."
"Con biết rồi, con sẽ đi lấy đồ về."
"Tiểu Hà, mẹ đi cùng con, chẳng lẽ nó không chừa cho chúng ta một con đường sống..."
Tôi nói: "Mẹ, bây giờ anh ta như con chó dại, gặp ai cũng cắn, mẹ hà tất phải theo con đến nhìn sắc mặt anh ta? Không phải anh ta thích con sao, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683761/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.