Lời vừa dứt, cả nhà im bặt. Đầu tôi trống rỗng ngồi bệt xuống đất, không đứng dậy nổi.
Mẹ lúc nhìn tôi, lúc nhìn Cư Diên, kinh ngạc đến mức há hốc miệng chẳng khép lại được, nhưng không thốt nổi nên lời.
Bố vịn vào quầy bếp, gượng gạo bật ra tiếng yếu ớt: "Cậu muốn cưới Tiểu Hà thật sao?"
Cư Diên đáp: "Vâng."
Bố tôi cố gắng lí nhí: "Nhưng cậu đã hẹn hò với Tiểu Huân kia mà. Cậu ... cậu và Tiểu Hà lại ... lại là anh em..."
"Cháu và Liên Huân đã chia tay, cháu với Liên Hà cũng không có cùng huyết thống, kết hôn không vấn đề gì."
Mẹ bỏ tay ra khỏi vali, lùi vài bước ngồi trên sofa, hai tay ôm lấy đầu từ từ tiêu hóa lời anh ta: "Không lẽ khi cậu còn ở bên Tiểu Huân đã thích Tiểu Hà rồi? Nên mới tặng con bé quà đắt, rồi lại chia tay với Tiểu Huân..."
Bà bỗng giật mình ngẩng đầu: "Tiểu Hà nói lần đầu cậu tới nhà đã chạm vào con bé, còn hôn nó ... là thật sao?!"
Cư Diên im lặng một lát rồi thừa nhận: "Thật."
Bố tôi hít một hơi dài như bị dội nước lạnh.
"Mẹ kiếp! Đồ súc sinh!"
Tiếng gầm sắc bén của mẹ vang khắp phòng khách, bà vớ lấy lọ hoa trên bàn cà phê quăng thẳng vào đầu Cư Diên.
Cư Diên không né, bị cái lọ đập trúng chính giữa.
Lọ thủy tinh rơi trên nền đá, vỡ tan tành. Nước trong lọ lẫn máu nhỏ tí tách từ đầu anh ta xuống, nhanh chóng làm nửa mặt anh nhuốm đỏ.
"Mày đúng là súc sinh! Mày không phải người! Mày dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683758/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.