Nhìn chiếc vòng ngọc bích ấy, lại nhìn người phụ nữ giống Vân Trang đến kỳ lạ, tôi thấy lưng mình lạnh buốt.
Ảnh gia đình nhà người khác đều chụp rạng rỡ, còn tấm ảnh này thì âm u như có ma khí.
Mẹ tôi nghe thấy động, bước đến: "Có chuyện gì vật? Bảo đi tìm cuộn băng dính thôi mà 800 năm rồi vẫn chưa thấy mặt."
"Mẹ, mẹ xem cái này..."
Mẹ tôi cầm lấy xem, đúng lúc đèn lại chớp vài cái, bà kêu lên một tiếng: "Ôi, ảnh này ở đâu ra vậy? Hù chết người ta! Cái cô này là Vân Trang sao?"
"Không thể nào, mẹ xem lão Cư còn trẻ lắm."
Mẹ tôi vứt tấm ảnh trở lại thùng: "Mặc kệ bà ta là ai, mau thu dọn đi, nhìn mà rợn người. Băng dính đâu?"
"Con chưa tìm thấy..."
Bà lắc đầu: "Đúng là đồ ngốc."
Bà tiện tay kéo một thùng trên giá số 1 xuống, lôi cuộn băng dính ra.
Tôi ngạc nhiên: "Hộp không dán nhãn, sao mẹ biết băng dính để ở đây?"
"Tự tay mẹ để thì mẹ biết chứ sao."
"..."
Thế thì mẹ tự xuống mà lấy!
Dù rất tò mò về người phụ nữ trong ảnh, tôi vẫn không dám hỏi cặn kẽ.
Đến bữa tối, Cư Diên cũng xuống.
Trước kia anh ta ở nhà, bác Trương không bao giờ ngồi cùng bàn, nhưng bố mẹ tôi không có khái niệm phân cấp ấy, thích thế nào thì thế ấy.
Cư Diên cũng chưa từng nói gì.
Trước mặt bố mẹ tôi, anh ta cư xử rất bình thường, với tôi cũng lễ độ như hồi chị gái tôi còn sống.
Tôi còn đang thầm đoán thân phận người đẹp kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683753/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.