Tôi ngẩn ngơ nhìn Cư Diên, trong chốc lát tôi suýt nữa thì bật cười.
Tại sao lại có một một người tệ hại đến mức này chứ.
Lương tâm của anh ta bị chó ăn mất rồi sao?
Tôi chỉ vào cửa: "Xong thì cút nhanh đi."
Cư Diên nói: "Em suy nghĩ một chút đi..."
Tôi chộp cái đồng hồ báo thức ném thẳng vào anh ta, gào khản cả giọng: "Cút đi!"
Ngực anh ta hứng trọn một cú nhưng chẳng nói gì, chỉ cau mày, cúi người nhặt cái đồng hồ chất lượng tốt kia lên, đặt lên bàn rồi xoay người bỏ đi.
Đợi anh ta đi khỏi, tôi ôm chăn khóc tức tưởi, vừa uất nghẹn vừa tủi thân. Khóc xong vẫn phải lau khô nước mắt, uống thuốc tránh thai, dọn dẹp, tắm rửa, rồi lên giường ngủ.
Không thể để cuộc đời mình kết thúc vì anh ta.
Sao nhà tôi lại vướng phải cái ôn thần này chứ!
Dòng họ Cư từ đời ông nội đã khắc vợ. Bà nội Cư chết sớm, mẹ Cư chết sớm, Vân Trang chết sớm.
Chị gái tôi dính phải Cư Diên, cũng chết sớm.
Từ khi tôi gặp anh ta, vận rủi cứ nối nhau kéo đến, ngay cả nhà họ Yến cũng bị vạ lây.
Họ Cư mang độc, càng lớn tuổi, độc tính càng mạnh.
Nếu mà thật sự nói đến chuyện kết hôn với Cư Diên, e là tôi cũng chẳng sống được bao lâu.
Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết đâu.
Nghĩ mãi rồi cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Yến Lạc đến, mang theo bữa sáng cùng chỗ vàng còn lại và tờ giấy nợ.
Trước khi anh đến tôi đã soi gương. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683746/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.