Nghe thấy tôi ngã, mẹ Yến ở trong phòng lo lắng gọi:
"Tiểu Hà? Không sao chứ?"
Xương cụt đau đến tận óc, mắt tôi rớm nước: "Không ... không sao ạ..."
Anh Khởi đặt dép xuống, đưa tay kéo tôi: "Sao lại không sao, ngã nặng thế này. Em đừng bận bịu nữa, qua nằm trên giường mẹ anh nghỉ một lát đi."
"... Vâng ạ." Tôi loẹt quẹt chiếc dép, tập tễnh bước vào phòng mẹ Yến, mếu máo gọi: "Dì ơi..."
Mẹ Yến vừa thương vừa buồn cười. Tôi nằm sấp xuống, bà nằm nghiêng, đưa tay xoa xương cụt cho tôi: "Đau lắm phải không? Đừng làm việc nhà nữa, cứ để họ làm."
Cà Ri cũng học đòi bắt chước mẹ Yến, đặt hẳn cái chân lên mông tôi.
Tôi nói: "Chú với Yến Lạc đều rất vất vả, con làm được chút nào hay chút ấy mà."
Mẹ Yến bảo: "Dạo này nhà dì nhiều chuyện, làm con cũng mệt theo. Đợi dì xuống giường được, dì sẽ nấu cho con mấy món ngon bồi bổ lại."
"Dì đừng bận rộn thế, bác sĩ dặn dì phải nghỉ ngơi nhiều, không được làm việc mệt nữa..."
Ở bên mẹ Yến quá thoải mái, tôi vừa nói vừa ngáp, mí mắt sụp xuống, thế rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Đến khi mở mắt đã là trưa. Cửa phòng khép, mẹ Yến ngủ cạnh bên, ngoài bếp lạch cạch tiếng nồi niêu.
Chẳng lẽ anh Khởi đang nấu ăn?
Tôi vội ngồi dậy, đau xương cụt nhăn cả mặt.
Ra đến phòng khách, hóa ra là bố mẹ tôi dẫn theo Cư Bảo Các sang.
Anh Khởi đang nói chuyện với mẹ tôi, bố thì bận rộn trong bếp, Cư Bảo Các ở ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683742/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.