Cuộc gọi kết thúc, màn hình tối lại.
Cư Diên cũng xong. Vừa kéo quần lên, anh ta hỏi: "Em cần bao nhiêu tiền?"
Giọng anh ta bình thản mà xen đầy khoái trá, thỏa mãn.
Tôi bò dậy, lau nước mắt thật mạnh: "Cho tôi một trăm vạn!"
"Được."
Một số tiền đủ để khiến nhà chúng tôi phá sản, trong miệng anh ta chỉ là một tiếng "được" nhẹ tênh.
Anh ta mặc xong quần, đi tới sofa nhặt áo khoác.
Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng báo động "tít tít tít" của máy móc. Tôi vừa đặt chân xuống giường thì năm sáu bác sĩ, y tá chạy ùa vào, mời chúng tôi ra ngoài.
Cư Diên đã chẳng còn quan tâm tới chuyện bên trong nữa. Anh ta móc từ túi ra một tấm thẻ ngân hàng, ghi mật mã đưa cho tôi: "Không hơn không kém."
Tôi không thèm nhìn, cầm thẻ ngồi sụp xuống bên tường, ôm chặt đầu gối, cơ thể run bần bật.
Bên trong, bác sĩ y tá chạy qua chạy lại, nói chuyện nhanh như gió, máy vẫn kêu tít tít không ngừng.
Tất cả người và âm thanh như một phông nên mơ hồ trên màn trình TV xa xăm. Chỉ có tôi, cơn đau nhức trên người và chiếc thẻ ngân hàng cấn vào tay là thật.
Tiếng báo động từ "tít tít tít" biến thành một dãy tiếng dài không hồi kết rồi im bặt.
Y tá cho chúng tôi vào, tôi đứng bên giường, lặng lẽ nghe bác sĩ thông báo thời điểm qua đời của Vân Trang.
Cư Diên ký tên xong, để người đẩy bà ấy đi. Tôi nhìn chiếc giường, theo phản xạ cũng muốn đi theo thì bị anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683719/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.