Tôi không quay lại trường để xin nghỉ, cũng quên luôn chuyện xin nghỉ tiếp, may mà cô cố vấn gọi điện hỏi thăm rồi giúp tôi gia hạn thêm nửa tháng nữa.
Nghe tin, mấy người Mạch Tuệ, Hồ Đào cũng bỏ cả tiết, kéo nhau đến thăm.
Hồ Đào vừa liếc nhìn Vân Trang nằm trên giường bệnh đã òa khóc, lấy tay che miệng chạy ra ngoài, đứng ở hành lang khóc nức nở.
Tôi còn phải đi theo dỗ dành: "Thôi nào, đừng khóc nữa..."
Hồ Đào khóc đến mức thở không ra hơi.
"Sao lại thành ra thế này, tuần trước chúng ta còn đi chơi với nhau cơ mà! Tớ biết chị Vân ăn rất ít, sắc mặt cũng không tốt, nhưng tớ tưởng chị ấy giảm cân thôi, sao lại thành ung thư dạ dày. Liên Ngẫu, xin lỗi, là lỗi của tớ, nếu không đi Disney thì chị ấy cũng sẽ không nhập viện..."
Tôi vỗ vai cô ấy: "Không liên quan gì đến cậu cả, đâu phải bà ấy mới mắc bệnh, giờ đã giai đoạn cuối rồi."
"Hai người khó khăn lắm mới nhận lại nhau..." Cô ấy lau nước mắt, lại hỏi: "Người nhà cậu không đến thăm chị ấy sao?"
Tôi đáp: "Chị gái tớ mất ở Mỹ rồi. Tuần trước nhà tớ vừa làm tang lễ xong, bố mẹ còn phải ở nhà lo đầu thất cho chị."
Hồ Đào trợn tròn mắt.
Mạch Tuệ và Cô Cô đứng ở cửa cũng nghe thấy.
Mạch Tuệ bước tới ôm chặt tôi, bàn tay liên tục xoa lưng an ủi.
Cô Cô và Hồ Đào cũng nhào đến ôm tôi.
Bọn họ đều khóc rất thương tâm.
Nhưng dù sao họ cũng là sinh viên, không thể ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683715/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.