Thứ sáu vốn là ngày chị và anh Khởi cùng về. Vậy mà bên bệnh viện ở Mỹ lại gửi về thông báo nguy kịch của anh ấy.
Yến Lạc cúp điện thoại của bố mẹ, lặng lẽ ngồi bên giường một lúc lâu, rồi quay sang nhìn tôi: "Liên Hà, em có đói không?"
Tôi nửa nằm nửa ngồi trên giường: "Không đói."
Những cơn choáng váng và đau đớn ban đầu tôi đã cùng bố trải qua. Hai ngày trước chỉ biết khóc, đến khi ông đi rồi tôi rơi vào trạng thái tê dại.
"Có muốn uống trà sữa sô cô la không?"
"Không muốn."
Điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, tôi cầm lên nhìn.
Là tin nhắn của bố.
Ông nói chị đã được hỏa táng ở Mỹ, ngày mai họ sẽ về nước. Còn bố mẹ Yến sẽ ở lại bên kia, nhờ trung gian bán nhà và xe của anh Khởi.
Chi phí y tế bên đó quá đắt, những khoản chi tiêu khác cũng rất lớn, số tiền họ mang theo căn bản chẳng đủ.
Tôi đặt điện thoại xuống, dịch người vào trong: "Anh lên đây nằm với em một chút đi."
Yến Lạc tháo giày, lên giường nằm cạnh tôi.
Tôi tựa vào ngực anh, hoang mang hỏi: "Yến Lạc, sau này phải làm sao đây? Chị không còn nữa, Anh Khởi vẫn nằm viện. Anh ấy bị thương nặng như vậy, chắc chắn không thể tiếp tục làm bác sĩ phẫu thuật được rồi. Nhà em rồi cả nhà anh sẽ thành ra thế nào? Yến Lạc, em sợ lắm..."
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Đừng sợ, rồi sẽ có cách thôi."
"Ngày mai bố mẹ em sẽ về. Chúng ta phải đến nhà tang lễ, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683711/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.