Anh shipper vừa đi, mấy đồng nghiệp thân với tôi và Mạch Tuệ liền vây lại.
Ai cũng tưởng Lục Chinh - người hôm qua lái Audi tới là bạn trai tôi, quà là do cậu ta tặng, náo nhiệt giục tôi mau mở ra.
Tôi nhìn Mạch Tuệ, dùng ánh mắt hỏi có thể mở không.
Cô ấy thì mặt mũi ngơ ngác, nhún vai: Lục Chinh chưa từng tặng.
Không phải Lục Chinh, vậy là ai?
Bố tôi?
Chiếc hộp vừa to vừa tinh xảo, nơ bướm buộc bằng ruy băng óng ánh, nhìn đã thấy không hề rẻ.
Tôi kéo nơ, mở nắp, bên trong là một chiếc áo lông vũ màu trắng. Cầm lên giũ giũ, trông cũng khá đẹp.
Mọi người vốn nghĩ trong hộp sẽ là hoa hồng hay đồ ăn vặt, thấy là áo lông vũ thì hứng thú giảm hẳn. Nhưng chị lễ tân lại tinh mắt: "Đây là áo lông vũ hãng Big Goose đó, phải hơn một vạn!"
Nghe giá xong, tôi lập tức đoán được ai tặng.
Mẹ kế!
Chắc chắn là bà ấy.
Bố có thương tôi cỡ nào cũng không đến mức móc ra số tiền bằng mấy tháng tiền nhà để mua cái áo này.
Hôm qua thằng nhóc Bão Cách làm bẩn áo tôi, mẹ kế nói muốn dẫn tôi đi mua cái mới, tôi không chịu. Ai ngờ bà lại chuyển thẳng đến tận nơi.
Nhưng làm sao bà ấy biết tôi đi làm thêm ở đây?
Hơn nữa, con ruột ngã cũng không trách tôi, lại còn bồi thường bằng cái áo đắt đỏ như thế. Rốt cuộc bà là mẹ của ai?
Tôi vội cất áo vào hộp.
Chị lễ tân bảo: "Tiểu Liên, mặc thử đi, đừng phụ tấm lòng bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683682/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.