Cả ngày hôm đó tôi cứ nghĩ mãi về câu nói của Cư Diên, càng nghĩ càng bực.
Cái câu "theo anh đi" sao nghe chẳng giống tỏ tình mà như muốn bao nuôi vậy.
Người giàu tỏ tình đơn giản lại thô bạo vậy sao?
Tôi biết mình không thể tiếp tục nghĩ về anh, tỏ tình với em vợ vừa mới vào đại học, gọi anh ta là b**n th** cũng không oan.
Nếu để người khác nghe thấy, anh ta có thể bị coi là người không đứng đắn thì kệ. Nhưng tôi, người đã có tiền sử nói dối, sẽ bị soi mói nghi ngại nhiều hơn.
Lẽ ra tôi phải ngay lập tức bó gọn anh ta ném vào thùng rác ký ức, từ đó vạch rõ ranh giới, coi như chưa từng quen biết người này.
Nhưng...
Khi anh nhìn tôi, cái ánh mắt mãnh liệt hoàn toàn khác với Yến Lạc như bị đóng dấu lên võng mạc tôi, chẳng thể nào gột rửa được, vai bị anh nắm cũng vẫn âm ỉ đau.
Chỉ cần nghĩ đến anh, trong tim tôi như có thứ gì đó bắt đầu ngứa ngáy, muốn cựa quậy.
Chẳng lẽ tôi đã động lòng với anh rồi sao?!
Không, làm gì có chuyện tôi thích tên thần kinh đó! Tôi thích Yến Lạc!
Tôi xộc vào phòng tắm, tắm bằng nước lạnh, vừa run vừa rửa, vừa lớn tiếng hát: "Mở mắt ra đi! Hãy nhìn cho kỹ! Ở đây toàn dân ra trận! Xưa nay giặc cướp dám xâm nhập, cuối cùng đều phải trả mạng..."
Mẹ tôi đi qua, đập cửa inh ỏi: "Trong đó hú hét cái gì thế, ồn chết đi được!"
Bị nước lạnh xối, đầu óc cuối cùng tỉnh táo, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683670/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.