Chị tôi muốn sang Mỹ, người phản đối đầu tiên là mẹ.
Mẹ từng tận mắt thấy chị nằm trên giường máu chảy lênh láng, sao dám để chị đi xa như thế.
Bố cũng không đồng ý: "Tiểu Huân, Mỹ xa lắm, con gái một mình sang bên đó bố mẹ thực sự không yên tâm đâu!"
Tôi cũng lo giống bố mẹ, nhưng lại nghĩ, biết đâu thế này mới tốt cho chị.
"Bố mẹ, từ nhỏ đến lớn chị lúc nào cũng ở cạnh hai người, công việc đầu tiên cũng chọn ngay gần nhà, gần như chưa có cơ hội đi đâu. Hay là lần này để chị ra ngoài một chuyến đi! Với lại đó là Mỹ, anh Khởi và Yến Lạc đều ở đó, cũng coi như có người để nương nhờ."
Chị gật đầu: "Tiểu Hà nói đúng. Bố, mẹ, con xin lỗi. Trước kia con hồ đồ, để hai người lo lắng. Sau này con sẽ không dại dột nữa. Nếu còn như vậy, chẳng khác nào phụ tấm lòng dưỡng dục của bố mẹ, cũng phụ luôn mười mấy năm đèn sách của bản thân."
Mẹ òa khóc: "Tiểu Huân, mẹ không nỡ xa con đâu."
Chị mỉm cười: "Mẹ, hai người nuôi con khôn lớn, dạy con thành người giỏi giang, chẳng phải cũng mong con không sống tầm thường cả đời sao? Lần này Yến Lạc đi du học cũng khiến con tỉnh ra. Em ấy còn trẻ thế mà dám bước ra ngoài, sao con cam lòng ở mãi trong vòng an toàn? Hơn nữa, chỗ làm mới ở Washington, anh Khởi chẳng phải mua nhà ở đó rồi sao, thật sự có gì khó khăn con vẫn có thể bàn với anh ấy."
Mẹ nắm chặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683665/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.