Từ nãy đến giờ Yến Lạc vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.
Mua rau xong về nhà, tôi đứng dưới lầu nói với bố mẹ: "Từ lúc Yến Lạc về con vẫn chưa qua nhà cậu ấy. Bố, mẹ ... con đi thăm chú dì Yến được không ạ?"
Bố tôi nói: "Hay lát nữa cả nhà mình cùng đi, họ tặng chúng ta nhiều đồ quá mà bố vẫn chưa kịp chuẩn bị quà đáp lễ."
Mẹ hỏi: "Tặng cái gì cơ?"
Bố đáp: "Nhiều lắm, bà về xem thì biết."
Rõ ràng là mẹ rất quan tâm, vậy mà lại giả vờ thờ ơ: "Có gì đâu mà xem, chắc toàn đồ rẻ tiền thôi..."
Tôi lén lè lưỡi sau lưng mẹ.
Không hiểu mẹ có ác cảm gì với nhà họ Yến nữa.
Chú dì Yến thì đối xử với tôi rất tốt, cũng luôn thân thiện với gia đình tôi. Mẹ tôi còn bất mãn điều gì chứ?
Về đến nhà, mẹ lập tức lao tới chỗ quà. Sau khi lục lọi một hồi, bà không còn chê là đồ rẻ nữa, mà vừa nhai rôm rốp hạt dẻ họ tặng vừa khen: "Ừm, cũng được đấy."
Hừ.
Quà mà Cư Diên tặng hôm Giáng sinh lúc đến gặp bố mẹ tôi vẫn còn mấy hộp chưa khui, bố đã tính sơ sơ được tổng giá trị.
Nếu sau này trở mặt thì trả tiền là xong, quà thì giữ lại mà dùng.
Bố chọn ra mấy hộp quà ngon, mẹ đứng bên kiểm kê: "Ơ, sao mất hai chai rượu vang rồi? Trà cũng thiếu hai hộp. Ôi giời ơi, bộ quà sơn hào hải vị cũng biến mất rồi!"
Bà túm ngay tay áo bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683623/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.