Nói xong câu đó, tôi hối hận muốn cắn lưỡi.
Tôi không phải đến đây để xin lỗi sao?
Tranh hơn thua làm gì chứ?
Chị muốn mắng thì cứ để chị mắng, chịu mấy câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Chị cúi đầu, tiếp tục lướt điện thoại: "Vậy ra chị còn phải cảm ơn mày à? Một câu nói của mày đã thử được tình cảm của chị và anh ta. Mày đúng là đại ân nhân của chị."
"Chị ơi, em xin lỗi, là lỗi của em, em không nên nói như vậy. Anh Cư Diên muốn làm hòa với chị, anh ấy rất quan tâm đến chị. Nghe tin chị bị bệnh, chẳng phải anh ấy đã đến thăm chị sao? Sao chị lại không chịu gặp anh ấy?"
Ngón tay chị vẫn không ngừng lướt: "Thì ra là nghe mày nói nên anh ta mới đến. Hai người các người cũng hợp nhau lắm nhỉ."
"......"
Chị dường như mặc định tôi và Cư Diên có gian tình, câu nào nói ra cũng đầy mỉa mai.
Nhịn! Tôi phải nhịn!
"Anh Cư Diên đối xử tốt với bố mẹ nữa mà, đâu chỉ riêng với em. Với lại, anh ấy tốt với em chẳng phải cũng bởi vì anh ấy thích chị sao? Em là em gái chị mà..."
Chị không ngẩng đầu, bỗng hỏi: "Vậy cái vòng ngọc phỉ thúy đâu?"
Tôi nghe xong, theo bản năng cảm thấy không thể nói thật: "Cái đó, em đã trả lại cho anh ấy khi xin lỗi rồi."
Chỉ là, anh ấy chưa nhận lại thôi.
Chị đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm tôi: "Lúc mày trả, anh ta nói gì?"
"Không nói gì. Em với bố cùng đi trả, em nói đồ quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683621/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.