Giữa hai người còn tình cảm nhưng bị mâu thuẫn ngăn cách, nếu một bên chịu xuống nước thì bên kia cũng khó mà giữ thái độ lạnh lùng mãi.
Từ nhỏ đến lớn chị tôi đã có nhiều người theo đuổi, nhưng người duy nhất chị đưa về nhà chỉ có Cư Diên. Dù ngoài miệng không nói, nhưng chắc chắn chị rất hài lòng với anh.
Đã vậy, lần này hai người chia tay hoàn toàn là do tôi ở giữa gây chuyện, kiểu gì tôi cũng phải giúp họ nối lại.
Cũng sắp đến kỳ thi đại học rồi, chị ghét tôi, vậy thì tôi sẽ thi một trường thật xa, không để họ nhìn thấy tôi nữa.
Chị vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ, sẽ không còn giận dỗi đòi ly hôn với bố.
Chỉ cần tôi không có mặt, gia đình này sẽ hoàn hảo.
Lúc này, đối diện với khung chat của Cư Diên, tay tôi run bần bật, thử thăm dò gõ một câu: [Anh Cư Diên vẫn chưa ngủ ạ?]
Anh ấy trả lời rất nhanh: [Chưa ngủ.]
[Tại bận công việc sao?]
[Ừ.]
Tôi gõ dòng chữ: [Vậy anh thật sự vất vả quá rồi(cười + tặng hoa)]. Nhưng cảm thấy đó chỉ là câu xã giao vô nghĩa nên tôi xóa đi, đổi thành một câu thẳng thừng: [Anh có thể làm lành với chị em được không?]
Câu này gửi đi, anh không trả lời.
Tôi vội vàng giải thích: [Chuyện này đều là lỗi của em, em không nên xấu xa như vậy. Nhưng em thật sự không muốn anh và chị chia tay. Khi ở bên anh, chị rất vui vẻ! Nhưng bây giờ chị bệnh rồi, cũng không chịu để ý đến em, em chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683617/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.