Mẹ tôi thật sự không quay về nữa.
Bố gọi điện cho mẹ, nói rằng Tết mà cả nhà không đi chúc Tết cùng nhau sẽ khiến người khác bàn tán. Nhưng mẹ chẳng buồn để ý.
Vì thế, mùng Hai Tết, bố chỉ còn cách đưa tôi đi chúc Tết họ hàng.
Họ hàng chỉ có hai nhà. Bên bố có một bác cả và một cô ruột, bên mẹ thì không có ai.
Bác cả và cô ở ngoại ô thành phố, điều kiện không đến mức khó khăn nhưng rất keo kiệt. Mỗi dịp lễ Tết đều chỉ có nhà tôi mang quà sang biếu, họ chưa bao giờ giữ chúng tôi ở lại ăn cơm, thậm chí quà đáp lễ cũng chẳng bao giờ bằng quà nhà tôi mang đến.
Trước đây mẹ không thích qua lại với hai nhà này. Nhưng bố nói rằng ông mồ côi bố mẹ từ nhỏ, may mà có bác cả và cô dìu dắt, nếu không thì đã chết đói từ lâu rồi.
Mẹ luôn mỉa mai: "Họ cướp hết nhà cửa ruộng vườn của bố mẹ ông, chẳng để lại cho ông một xu, nuôi nấng ông chẳng phải là điều đương nhiên sao?"
Năm nay, chỉ có hai bố con tôi đi, đầu tiên là đến nhà bác cả, sau đó sang nhà cô. Bố phát ra năm sáu phong bao lì xì, nhưng họ chỉ đáp lại có hai cái với lý do cũ rích: "Con bé lớn nhà cậu không tới chúc Tết, thế thì khỏi."
Trước đây tôi luôn tức giận vì chuyện này. Dựa vào đâu mà chị không tới thì họ lại không lì xì cho chị?
Bố thường khuyên tôi rằng một năm chỉ có một lần, chỉ vài trăm đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683611/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.