Mặt mẹ tôi tái nhợt. Bà lảo đảo rồi ngã phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Bà nhìn tôi, không thốt nổi một lời, chỉ th* d*c liên hồi.
Chiếc túi xách trên tay chị rơi xuống đất mà chị cũng không hay. Chị bước nhanh tới, túm chặt lấy tôi, đôi mắt mở to: "Tiểu Hà! Em không thể vì giận mẹ mà nói bừa được. Đêm Giáng Sinh đó? Sao có thể chứ? Đêm đó anh ấy ở cạnh chúng ta suốt, tối ngủ cũng là hai chị em cùng giường, anh ấy lấy đâu ra cơ hội? Sao anh ấy có thể làm thế với em..."
"Anh ta thật sự đã chạm vào con." Tôi hất tay chị ra, lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào ba người họ: "Đêm đó chị ngủ rất say, anh ta vào phòng chị cũng không biết. Anh ta không chỉ sờ con, còn hôn con nữa..."
"Liên Hà!" Chị đột ngột gào lên một cách điên cuồng: "Em có dám chịu trách nhiệm với những lời mình vừa nói không?!"
Tôi sững sờ, từ trước tới nay chị chưa từng giận dữ với tôi như thế, khiến tay tôi vô thức siết chặt lại.
Chuyện đêm đó là mơ hay thật đã không còn quan trọng.
Điều quan trọng là lời khai của tôi.
Chỉ cần tôi cắn chặt rằng Cư Diên đã chạm vào tôi, thì bất kể anh ta có làm hay không, trong mắt họ anh ta cũng trở thành kẻ b**n th** làm xằng làm bậy với em vợ.
Nhưng tôi thật sự muốn hãm hại người đối xử tốt với cả nhà, đối xử tốt với tôi, đối xử tốt với cả chị như thế sao?
Hôm trước tôi cãi nhau với mẹ bỏ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683608/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.