Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc vòng, tôi cũng ngỡ là bị đưa nhầm.
Con gái bằng tuổi tôi, ai lại đeo thứ ngọc phỉ thúy già dặn, quê mùa thế chứ?
Nhưng vừa nghe mẹ nói vậy, tôi lập tức xỏ vào tay, còn cố tình giơ lên khoe với chị: "Chị xem này, không rộng không chật, vừa khít luôn."
Mẹ ngồi cạnh chị, tháo khăn quàng cashmere trên cổ xuống, hối thúc chị hỏi Cư Diên xem có phải đưa nhầm hay không.
Chắc chắn chị cũng không biết Cư Diên mua gì cho mỗi người.
Thấy mẹ hỏi vậy, chị cũng thoáng ngạc nhiên: "Không có nhầm đâu. Anh ấy nói hộp to là của mẹ, hộp nhỏ là của Tiểu Hà."
Tôi liếc cái hộp to đựng chiếc khăn, lại nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ, trong lòng đắc ý lạ thường.
Chắc chắn bà thích chiếc vòng ngọc này rồi.
Dù tôi chẳng thích phỉ thúy nhưng tôi không muốn đưa nó cho bà.
Trước khi mẹ kịp mở miệng, tôi bật dậy chạy vào bếp: "Bố ơi! Bố xem này! Anh Cư Diên mua cho con cái vòng đẹp lắm!"
Bố vừa bưng mẻ bánh chẻo mới ra bàn, cầm tay tôi lên ngắm nghía: "Ui chao, ngọc này đẹp quá, xanh trong thế này, chắc tốn không ít tiền nhỉ."
Rồi bố quay sang chị: "Tiểu Huân, con bảo Cư Diên sau này đừng mua đồ đắt tiền như thế nữa. Lần trước mua thuốc lá, rượu, chuỗi ngọc trai cho bố mẹ, giờ lại mua vòng cho Tiểu Hà. Hai đứa con làm việc cũng vất vả, có tiền thì tích cóp, đừng tiêu xài hoang phí. Nhà mới của hai đứa còn chưa lo xong, khoản tiền đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683605/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.