Mẹ thấy tôi dám phản kháng lại càng nổi hứng hơn.
"Con có bao giờ ngủ trưa đâu? Mỗi lần bảo học thì lại giả vờ ngủ để lười biếng, chẳng có chút tự giác nào. Cứ thế này thì thi vào đại học thế nào được? Nếu con mà được một nửa chăm chỉ như chị con thì đã chẳng đến mức thành tích nửa vời, lưng chừng, làm người khác phải lo lắng..."
Lại nữa! Lại nói tôi thua kém chị!
Tôi như sụp đổ, nhảy khỏi giường hét lớn vào mặt bà: "Nếu mẹ thích chị như vậy, sao còn sinh ra cái đồ rác rưởi vô dụng như con! Con học hành dở tệ, chẳng có điểm mạnh gì, lúc nào cũng làm mẹ tức. Vậy mẹ còn đứng đó làm gì, nhanh tay b*p ch*t con đi!"
Nói xong tôi vươn cổ ra: "Nhanh lên đi! Bây giờ mẹ không bóp con thì đừng trách sau này con chọc tức mẹ!"
Mẹ hoàn toàn không ngờ tôi lại điên đến mức này. Môi bà run bần bật, nhìn tôi như nhìn một con quái vật. Bà đứng trơ ra một lát rồi tát vào mặt tôi một cái.
Bà vừa tát xong thì đã bật khóc.
Thế éo nào mà tôi bị đánh còn chưa khóc, người đánh lại khóc trước rồi.
Mẹ ơi, mẹ khóc cái gì? Con mới là người đáng thương cơ mà!
Tôi đẩy bà một cái rồi quay người chạy ra ngoài.
Vừa lao vào phòng khách, tôi đâm phải một người làm người ấy loạng choạng suýt ngã.
Là chị, chị chưa kịp đi đã bị tôi va vào, chị ngã xuống đất kêu "ối" một tiếng.
Có người tới nâng chị lên.
Là Cư Diên, anh ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683599/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.