Fermi gian nan nuốt nước miếng, hai má cơ nhục cứng ngắc, chân không tự chủ bắt đầu hơi hơi run run, trên mặt bảo trì nụ cười cứng ngắc: "Không cần không cần, cậu muốn về nhà, tôi giúp cậu đi giáo vụ xin phép, không cần giết người."
Long Thành ồ một tiếng, như có chút suy nghĩ: "Không cần giết người à."
Không lẽ không thể giết người thì thật đáng tiếc như vậy sao? Vẻ mặt Long Thành thật sự suy tư, làm cho Fermi thiếu chút nữa xoay người quay đầu bỏ chạy. Hắn từng tham gia chiến tranh, đối với mùi máu tươi thực mẫn cảm. Thiếu niên trước mắt nhìn như yếu đuối, nhưng không biết vì sao, Fermi luôn có loại trực giác không giám thở mạnh, giống như mình đối mặt là sinh vật cực độ nguy hiểm không được biết đến nào đó.
Fermi thốt ra: "Thực không cần giết người."
Lời vừa ra khỏi miệng, Fermi thế mà sinh ra một chút cảm giác xấu hổ, vì cái gì mình nhấn mạnh câu này như vậy? Nhưng mà nhìn thấy Long Thành gật đầu, mình lại không hiểu thở phào một hơi thì lại là chuyện gì vậy?
Hắn đến Bonin cũng đã ba năm, kiến thức qua học sinh không bình thường, biến thái rất nhiều, có người một ngày không đánh nhau là không thoải mái, có người không có việc gì thì nghĩ nổ tung trường học, có người còn tự đánh chính mình vân vân.
Nhưng mà so với Long Thành, đều là một đám cục cưng ngoan ngoãn.
Long Thành sau khi gật đầu tiếp tục đi tới, Fermi thở ra một hơi vội vàng đuổi theo. Hắn nâng tay lên chuẩn bị lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh/4425791/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.