“Tiểu Ly cô nương?” Triển Chiêu nhìn tiểu nha đầu mình mới chào tạm biệt mấy hôm trước, không ngờ hôm nay gặp lại ở lễ hội trên núi Tần Dương, thật là có duyên.
“Triển công tử? Bạch công tử đâu?” Tiểu Ly thấy bên cạnh Triển Chiêu không có bóng người áo trắng, không kiềm được mà nhón chân nhìn xung quanh.
Triển Chiêu bật cười, vỗ vai Tiểu Ly nói, “Hắn không đi dạo mà đi rất nhanh, ta và hắn lạc nhau rồi.” Lại nhìn công tử áo xanh bên cạnh Tiểu Ly, dáng vẻ tuy ốm yếu, nhưng vẻ mặt lại không chút tỏ ra yếu ớt, thản nhiên nhìn y mỉm cười. Triển Chiêu bỗng dưng cảm thấy khuôn mặt này, nụ cười này rất quen, suy nghĩ hồi lâu, như nhớ ra chuyện gì, bên môi Triển Chiêu thoáng hiện nụ cười dịu dàng.
“Vị này chính là Đại thiếu gia Tần gia Tần Tranh, Tần công tử?” Triển Chiêu chắp tay hành lễ.
Công tử áo xanh cười đáp lễ, “Không dám nhận, không dám nhận. Chắc hẳn vị này chính là Nam hiệp Triển Chiêu Triển đại hiệp?”
Triển Chiêu thầm than người này thật tinh ý, y hiện đang mặc thường phục, dường như đoán biết được y nghỉ phép hồi hương nên cũng không xưng chức vụ, tránh hư danh mà gọi thẳng danh xưng trên giang hồ của y, thật là một người thức thời.
“Nam hiệp chẳng qua chỉ là danh xưng đồng liêu giang hồ gọi đùa, Tần công tử chớ khách sáo.”
Tần Tranh ho nhẹ vài tiếng, lắc đầu, “Lúc trước nghe gia tỳ Tiểu Ly nói, trong lúc muội muội an dưỡng trong núi gặp chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619521/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.