Một đêm không có chuyện gì xảy ra, một đêm nhìn như êm đềm bình thản, nhưng lại có bao nhiêu người không ngủ, bao nhiêu người có tâm sự riêng.
Ánh mặt trời rực rỡ phủ lên đầu giường, Tần Tranh đột nhiên cảm thấy ngực nặng nề như bị đè nén, giãy dụa mở mắt ra, đập vào mắt không phải là trướng đỉnh màu xanh thêu hoa văn quen thuộc, mà là một khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ. Tần Tranh nhìn đăm đăm khuôn mặt từng không ngừng xuất hiện trong mộng, nụ cười trên môi càng thêm chua xót, động tác lại càng nhẹ nhàng, dường như sợ giai nhân đang nằm trên ngực mình choàng tỉnh.
“Ta không trách muội, chưa bao giờ trách muội! Ta đối xử với muội như vậy, muội oán ta, không để ý đến ta, cũng phải thôi.” Cánh tay cứng ngắc của Tần Tranh khẽ giật giật mấy cái, rồi chậm rãi khép lại.
Tối hôm qua lúc hắn thổ huyết hôn mê, tuy thần trí thanh tỉnh nhưng mí mắt lại nặng nề như ngàn cân, thân thể cũng giống như không phải của mình nữa, mặc cho hắn cố gắng thế nào đều chỉ có nằm im trên giường, không sao nhúc nhích. Thân thể cảm nhận được có người ngồi trước giường cẩn thận chăm sóc mình, chóp mũi ngửi được mùi hương tùng thanh mát, trái tim không kiềm được mà sợ hãi.
Thầm than một tiếng: Lần này phát bệnh không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Mình hồn về địa phủ không sao cả, tính mạng này lúc nào cũng nằm trong tay Diêm Vương rồi, chỉ là trong lòng vẫn còn mấy người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619516/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.