Chương trước
Chương sau
Bạch Ngọc Đường say, hắn uống từng ngụm từng ngụm Nữ Nhi Hồng. Nhìn Triển Chiêu mặc y phục tân lang đỏ rực, hắn loạng choạng đi tới, túm cổ áo y, mơ màng nhìn khuôn mặt trước sau như một của y.

Cười, đưa vò rượu lên gần môi y: “Tiểu Miêu, uống với Ngũ Gia ta một chén chứ? Tân hôn uống Nữ Nhi Hồng vô cùng hợp.”

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường trước mắt không còn nét sắc bén như ở Trương Dương thuở trước, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, mở miệng nói toàn là mùi rượu nồng nặc.

Y im lặng bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường, xúc cảm lạnh buốt. Ngọc Đường, lòng của ngươi phải chăng cũng lạnh như băng thế này?

Thấy Bạch Ngọc Đường lờ đờ mơ màng, Triển Chiêu đột nhiên chỉ muốn bỏ mặc tất cả, ôm hắn vào lòng.

Nhìn khách mời bốn phía, cuối cùng y thở dài một hơi. Nghiêng đầu, từng chút một gỡ ngón tay của Bạch Ngọc Đường ra, dịu dàng nói: “Bạch huynh, huynh say rồi.”

Bạch Ngọc Đường lại bướng bỉnh đưa vò rượu lên sát môi y, lớn tiếng nói: “Say gì mà say, Triển Chiêu, đừng tưởng rằng thành hôn thì có thể tiêu dao. Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không uống chính là không nể mặt Bạch Ngọc Đường ta.”

Triển Chiêu thấy hắn ngay cả đứng cũng không vững, nhưng vẫn cố chấp như vậy, đau đớn trong lòng tăng thêm vài phần. Y nhận vò rượu Bạch Ngọc Đường đưa tới, uống một ngụm, lau khóe môi, “Bạch huynh hài lòng rồi chứ?”

Lại nhìn tân khách trong nhà uống đến ngã trái ngã phải, không kiềm được lắc đầu, đỡ lấy Bạch Ngọc Đường, “Đêm đã khuya, Bạch huynh nên về nghỉ sớm đi.”

Bạch Ngọc Đường đẩy Triển Chiêu ra, chân lảo đảo, phải vịn vào bàn mới có thể lấy lại được thăng bằng, vỗ vỗ vai Triển Chiêu châm chọc: “Sao? Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Triển Tiểu Miêu không đợi được hả?”

“Sau này ngươi nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Đinh, nàng là muội muội của ta. Nếu sau này ngươi phụ nàng, ta nhất định sẽ… nhất định sẽ…”

Lời còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống. Triển Chiêu tay mắt lanh lẹ đỡ được hắn, vén lọn tóc đen bên má của hắn lên. Ngọc Đường, ngươi biết trong lòng Triển mỗ từ đầu đến cuối chỉ có mình ngươi, hôm nay ngươi nói như vậy, ngươi muốn ta làm thế nào cho phải đây?

Bạch Ngọc Đường không biết suy nghĩ trong lòng Triển Chiêu lúc này, hắn chỉ theo bản năng tránh Triển Chiêu, gồng sức vịn bàn gỗ, thỉnh thoảng đưa tay bóp huyệt Thái Dương.

Tưởng Bình đi tới đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, nào ngờ hắn vừa đụng phải mặt bàn liền mềm nhũn ra, nằm sấp ở đó, không nhúc nhích. Tưởng Bình thở dài, khách mời chẳng còn được mấy người tỉnh táo như y, quay đầu nhìn đám người bên kia say rượu đến điên cuồng, y ôm trán.

“Triển đại nhân, tuy hôm nay đệ thành thân có nhiều bất tiện, nhưng ta thật sự không thể lo hết mọi việc, có thể nhờ đệ chiếu cố Ngũ đệ, đưa đệ ấy về phòng, Tưởng Bình vô cùng cảm kích.”

Triển Chiêu chăm chú nhìn bạch y kia rất lâu, rồi mới cười nhạt một tiếng: “Không sao, Tưởng tứ hiệp quá lời rồi.”

Thấy Triển Chiêu nhận lời, Tưởng Bình thở phào nhẹ nhõm. Xoay người đi đến nâng một đám ca ca đã uống đến bất tỉnh nhân sự dậy.

Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, bàn tay do dự đưa ra, cuối cùng chạm vào mặt hắn.

*

Đình viện mờ tối, gió lạnh từng cơn.

Triển Chiêu dìu Bạch Ngọc Đường đi từ phòng khác, qua một hành lang dài, đi một đoạn lại dừng một chút.

Hương nhựa thông thơm mát từ người trong lòng tản ra lan tới mũi Triển Chiêu, từng chút một thấm vào lòng y.

Y hy vọng đoạn đường này có thể dài mãi.

Đình viện cuối thu, hoa hải đường vẫn nở rộ từng khóm, nhưng dù nó có nỗ lực để lại dấu vết của mình thế nào, cuối cùng hoa vẫn sẽ tàn, chỉ để lại một vệt đất vàng thê lương.

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa và lá cây dưới mặt đất theo gió xoáy lên, đan xen vào nhau, chập chờn dưới ánh trăng, bay đi không về.

Bạch Ngọc Đường bị cơn gió lạnh này làm cho tỉnh táo lại một chút.

Hắn chậm rãi mở mắt, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt tuấn tú từng xuất hiện trong những giấc mộng của hắn không biết bao nhiêu lần. Khoảnh khắc này, hắn ngỡ mình đang mơ.

Hơi rũ mắt, thấy trên người Triển Chiêu là y phục tân lang đỏ rực, thế này mới nhận ra, đây không phải mộng, Tiểu Miêu của hôm nay thành thân rồi, không… Tiểu Miêu đã thành thân thì không phải là của hắn nữa, người bên cạnh y đã không còn là hắn.

Hắn muốn tránh khỏi cánh tay của Triển Chiêu, không ngờ mình vừa vận lực đầu óc lại choáng váng, vết thương trên vai phải cũng đau nhức, đau đớn này như có thể lây, lan đến tận ngực trái.

Cố nén cảm giác khó chịu, ôm vai phải, hắn sải rộng bước chân không vững, né khỏi cánh tay đang đỡ mình của Triển Chiêu, vịn lấy cột trụ trên hành lang, nhìn chằm chằm Triển Chiêu một thân hồng y.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, từ từ thu lại cánh tay đang giơ giữa không trung. Nhìn hắn lảo đảo bước đi, y đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Y quẩn quanh giữa dòng đời, giờ đã qua tuổi ba mươi, ba mươi năm này, rốt cuộc y có được những gì, muốn có những gì?

Nhìn Bạch y trước mắt, cảm thấy hoảng hốt. Thứ y muốn thì không có được, thứ y không thể có, lại nắm chặt không buông. Triển Chiêu, mi thật là một kẻ tiểu nhân hèn hạ.

Đầu đau như muốn nứt ra, Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt vuốt mi tâm, thấy dáng vẻ sảng khoái của Triển Chiêu, hắn có chút tức giận nói: “Triển Tiểu Miêu, còn không mau trở về với Tiểu Đinh đi, đêm động phòng hoa chúc, chẳng lẽ ngươi để muội ấy một mình trông phòng sao?”

Triển Chiêu siết chặt tay áo rộng, quay mặt nhìn hải đường trong vườn,  phiền muộn nói: “Khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi, dù ta có muốn lấy cả bầu đi chăng nữa cũng không phải người đang ngồi trong tân phòng kia!”

Thấy thái độ giả bộ dứt khoát của Bạch Ngọc Đường, lòng Triển Chiêu đau đến chết lặng, y chỉ muốn ôm Bạch Ngọc Đường vào trong lòng để an ủi trái tim tan nát bấy nay.

Bạch Ngọc Đường vẫn xoa mi tâm đau nhức, cười nhạt nói: “Đùa gì thế? Ngươi nghĩ gia xưng là Cẩm Mao Thử, thì đầu óc thật sự giống chuột sao? Ngươi thành thân, liên quan gì đến ta?”

Những lời này dường như làm bùng lên ngọn lửa lớn trong Triển Chiêu, y bất chợt túm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường, từng bước áp sát người hắn. Bạch Ngọc Đường không thể lui được nữa, chỉ đành tựa lưng lên cột trụ.

Bạch Ngọc Đường nhìn ánh lửa giận dữ lóe lên trong mắt Triển Chiêu, trong lòng đột nhiên chấn động. Hắn từ chưa thấy Triển Chiêu tức giận như vậy, dáng vẻ này của y khiến tim hắn đập nhanh dữ dội.

Chỉ có điều, Bạch Ngọc Đường hắn là ai chứ, biểu hiện lúc này của Triển Chiêu quả đúng là làm hắn sợ, nhưng hắn không chịu nhận thua, hắn là Bạch Ngũ gia Hãm Không đảo tranh tranh thiết cốt cơ mà: “Triển Chiêu, ngươi buông ra! Nếu không phải ta nể mặt ngươi giờ đã là tướng công của Tiểu Đinh, ta sớm đã đem ngươi ngũ mã phân thây. Nếu ngươi không mau buông ra, đừng trách ta cắt áo đoạn tuyệt!”

Hắn thật sự bị men rượu làm ảnh hưởng, vừa bị người làm cho không vừa ý đã không suy nghĩ mà nói ra những lời này. Nói xong, hắn có chút hối hận, lời vừa nói đích thực đã làm tổn thương trái tim Triển Chiêu rồi.

Triển Chiêu tất nhiên là không rõ suy nghĩ trong lòng Bạch Ngọc Đường, bây giờ y chỉ muốn giữ chặt lấy người này, khảm hắn vào xương cốt của mình, nói cho hắn biết lòng hắn khổ sở ra sao, đau đớn thế nào. Ngọc Đường, sao ngươi lại nhẫn tâm tổn thương ta như vậy?

“Ngọc Đường, đệ cũng biết Triển mỗ không có ý này…” Trong lòng Triển Chiêu vẫn ôm hy vọng, y không tin… người mà y đã giao trái tim mình, người mà y yêu đến phát điên lại là sai người, lại làm y tổn thương.

Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ này của Triển Chiêu, trái tim như bị dao đâm, đau đến xương tủy. Vừa định nói gì đó để xoay chuyển, chợt nhìn thấy hỷ phục chói mắt trên người Triển Chiêu, trái tim vừa mềm nhũn lại trở lên lạnh lẽo.

“Trong lòng ngươi nghĩ gì, ý của ngươi là gì, Ngũ gia ta không quan tâm cũng không cần biết! Ta và ngươi chưa thân thiết đến mức độ này đâu. Nếu ngươi muốn tìm một tri kỷ hiểu ngươi thì có Đinh tam trong tân phòng đó…”

“Ưm…” Bạch Ngọc Đường còn chưa nói hết mấy lời tổn thương người khác, môi đã bị xúc cảm mềm mại ngăn lại, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, hai bàn tay sau lưng vuốt ve lên xuống, còn cả cảm giác ấm áp quen thuộc mà hắn lưu luyến không nỡ. Bạch Ngọc Đường sững sờ, từ bao giờ Tiểu Miêu lại trở nên chủ động như thế?

Mà lúc này, Triển Chiêu đang hôn đến thâm tình dường như không hài lòng vì Bạch Ngọc Đường thất thần, cắn nhẹ môi Bạch Ngọc Đường một cái, làm hàm răng đóng chặt của hắn vì rên nhẹ một tiếng mà mở ra. Triển Chiêu thuận đường đưa lưỡi vào, dây dưa cùng môi lưỡi Bạch Ngọc Đường, hôn đến khi Bạch Ngọc Đường thở dốc không ngừng, đầu óc vốn không tỉnh táo lại càng thêm mơ màng.

Hôn một lúc lâu, cuối cùng Triển Chiêu cũng thả Bạch Ngọc Đường ra, thấy hai má hắn ửng hồng, cánh môi cũng đỏ tươi, toàn thân Triển Chiêu nóng rực, y muốn nhiều hơn thế.

Bạch Ngọc Đường mới lấy lại tự do, liền muốn tránh thoát, nhưng thân thể lại nhũn ra, vết thương trên vai phải càng đau nhức hơn, nhưng miệng lưỡi hắn vẫn không chịu tha cho người: “Con mèo lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, còn không mau buông Ngũ gia ra!”

“Triển hộ vệ? Triển hộ vệ?” Ngay lúc bầu không khí giữa hai người đã được giải tỏa không ít, chợt hành lang phía trước vẳng đến tiếng gọi của Công Tôn tiên sinh, ngay sau đó là tiếng bước chân không nhanh không chậm mỗi lúc một gần. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều hoảng hốt, hai thân hình đang áp sát nhau cũng cứng đờ.

Triển Chiêu nhíu mày, dùng tốc độ như sét đánh ôm Bạch Ngọc Đường vào một gian phòng phía bên phải. Đợi đến khi y đóng cửa phòng lại, Bạch Ngọc Đường nhìn quang cảnh trước mặt đã thay đổi, lúc này mới sực tỉnh: “Triển Chiêu! Ngươi… Ưm…”

Lời còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã bị Triển Chiêu lặp lại chiêu cũ, dùng môi lưỡi táo bạo ngắt lời. Triển Chiêu đè hắn lên bức vách trắng noãn gần cửa gỗ, đôi môi quấn sít sao.

“Kỳ lạ, vừa rồi còn nghe như có tiếng người mà, sao lại không thấy ai? Lẽ nào ta nghe nhầm?” Công Tôn Sách không thấy người, bước ngang qua cửa phòng, dần đi xa.

Bạch Ngọc Đường nghe tiếng bước chân mỗi lúc một nhỏ, đến khi không thấy nữa mới thở phào một hơi. Nhưng Triển Chiêu vẫn bám riết môi hắn không tha. Hắn giãy dụa mấy cái, phát hiện thân thể mình vẫn bị Triển Chiêu đè chặt lên tường, tình thế bất lợi này làm hắn không kiên nhẫn.

“A…” Triển Chiêu bị đau mà buông ra, liếm vết máu ở khóe miệng, nguy hiểm nheo mắt nhìn chằm chằm người đang ôm trán trước người.

Bạch Ngọc Đường vuốt mi tâm nhíu mày, trừng mắt, cả giận nói: “Triển Chiêu! Ngươi, con mẹ nó, phát điên gì thế hả? Đêm tân hôn không có chỗ rải hỏa sao?”

Triển Chiêu nhìn người như bạch ngọc trước mắt, đôi mắt sắc bén đang trừng lên nhìn mình, đôi môi hé mở sưng đỏ vương theo chút máu vẫn thốt ra lời mang ba phần làm tổn thương người như vậy, vẻ mặt lờ đờ say, lại khiến y không cách nào rời mắt. Đúng vậy, Triển Chiêu y tối nay không có chỗ rải hỏa, y muốn giữ lấy, muốn chiếm đoạt từ đầu đến cuối chỉ có người trước mặt.

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu đánh bạo tiến tới, nâng cằm hắn lên, cúi đầu mạnh mẽ hôn. Lúc đầu Bạch Ngọc Đường bị bất ngờ mà sững người, ngay đó lại bắt đầu giãy dụa, hai tay đặt trước ngực Triển Chiêu không ngừng đẩy y ra.

Triển Chiêu há để hắn làm vậy, một tay dùng sức giữ chặt hai cổ tay Bạch Ngọc Đường, không cho nhúc nhích, tay còn lại cũng không để yên mà vuốt ve thắt lưng hắn. Cả người Bạch Ngọc Đường mềm nhũn, thân thể giãy dụa mấy cái, cuối cùng vẫn phải buông đao đầu hàng.

Đây không phải lần đầu tiên cùng Triển Chiêu hôn môi, nhưng Triển Chiêu nhiệt liệt chủ động thế này, là lần đầu Bạch Ngọc Đường thấy. Bàn tay to lớn cách lớp y phục mỏng không ngừng vuốt ve, hơi nóng bên hông từng chút lan khắp thân thể, làm toàn thân hắn mềm nhũn, nửa người trên như bị rút hết sức lực, tựa trên ngực Triển Chiêu.

[nơi này tỉnh lược 2000 chữ…]

Những âm thanh đứt quãng hòa vào trong gió, người nào nghe thấy đều mặt đỏ tim đập. Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Triển Chiêu kiệt lực ôm Bạch Ngọc Đường tới giường.

Bạch Ngọc Đường đã mệt mỏi mà ngất đi từ lúc nào, Triển Chiêu đắp chăn lên thân thể không một mảnh vải, cảm giác vô cùng thỏa mãn và áy náy đan xen vào nhau khiến y không biết nên đối mặt với cô nương dịu dàng đang đợi mình ở tân phòng thế nào.

Việc duy nhất y có thể làm lúc này là im lặng vuốt ve khuôn mặt thanh tú vẫn còn hơi ửng hồng ngủ say, từ từ ghé xuống, hôn lên trán hắn, nói khẽ: “Ngọc Đường, ngươi sao có thể dùng tấm chân tình này trả cho Triển mỗ như một phần hạ lễ, ngươi có biết trong lòng Triển mỗ… hy vọng người trong trướng uyên ương là ngươi đến thế nào…”

*

Triển Chiêu mở choàng mắt, không ngừng thở gấp. Y vuốt mi tâm đau nhức, xốc chăn, muốn xuống giường uống chén trà nóng, cũng không muốn quấy rầy người đang ngủ bên cạnh.

Phụ nhân ngáp một cái, ngồi dậy vén tóc mai tán loạn, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn y: “Tướng công, chàng sao vậy?”

Triển Chiêu mặt không đổi sắc khoác áo đứng dậy, đỡ phụ nhân nằm xuống, dịch góc chăn cho nàng: “Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi. Ta dậy uống chén trà an thần, nàng ngủ thêm đi.” Phụ nhân lầu bầu đáp lại một tiếng, trở mình ngủ tiếp.

Triển Chiêu mặc thêm áo ngoài, tay trái cầm chén trà an thần còn bốc hơi nóng lẳng lặng đi ra ngoài vương, nhìn cánh hoa hải đường tán loạn dưới mặt đất.

Gió thu vẫn hiu quạnh, lướt qua cánh hoa dưới mặt đất, không biết cuốn đến nơi đâu. Triển Chiêu nhớ lại giấc mộng vừa rồi, đột nhiên bật cười: “Mười năm rồi, đệ ấy cũng đã đi bảy năm rồi.”

Y ngước đầu nhìn bầu trời đen thẳm, cũng vào một đêm không trăng thế này, bạch y thắng tuyết, Trương Dương chói mắt, hắn cười nhạt nói với y, hắn muốn đi, hắn muốn tới thành Tương Dương trợ giúp nghĩa huynh của hắn. Y thoáng kinh ngạc, rồi cười vỗ vai hắn, chờ Bạch huynh trở về, Triển mỗ lại mời ngươi uống Nữ Nhi Hồng ngon nhất.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.