Triển Chiêu sửng sốt, nhìn người sắc mặt tái nhợt bên cạnh, lời nói tuy yếu ớt, nhưng sao lại đầy hận ý như vậy?
Y nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay siết chặt đầy gân xanh của Bạch Ngọc Đường, vuốt ve từng khớp xương nổi lên: “Không sao, Ngọc Đường đừng ép bản thân mình. Chờ đến khi ngươi muốn thì hãy nói với Triển mỗ cũng chưa muộn.” Triển Chiêu nhìn quanh, thấy ánh mắt phức tạp của đám nô bộc xung quanh mà sốt ruột. Y có thể nhẫn nại, nhưng Bạch Ngọc Đường toàn thân ướt sũng vì bị mưa xối lại không chống đỡ được.
“Triển Chiêu…” Bạch Ngọc Đường chuyển mắt, nhìn nam tử mình đang dựa vào. Y đang nhắm mắt lại, muốn giấu đi tình cảm trong mắt, bàn tay cũng dần buông lỏng. Bi thương của hắn, đau khổ của hắn, nỗi hận của hắn, chỉ có y hiểu. Đời này của hắn, chỉ cần quý trọng người trước mắt.
Liễu Chương Đài ơi liễu Chương Đài!
Người xưa xa cách nay còn không?[1]
Tiểu nha đầu với hai búi tóc đáng yêu, lúc nào cũng tỏ ý tiếc xót bộ xiêm y màu trắng hắn mặc, tính toán giặt đồ này sẽ phải tốn bao nhiêu cục xà bông.
Tiểu nha đầu hay hé môi cười rạng rỡ, chỉ cần một chút mới lạ cũng có thể vui vẻ rất lâu, ngây thơ như một đứa trẻ.
Tiểu nha đầu còn nhỏ như vậy, chỉ mới đến tuổi cập kê…
Bạch Ngọc Đường hít vào một hơi, ngước đầu. Trên chiếc ô che trên đỉnh đầu, hoa văn lan từ cán trúc ra mép ô, hạt mưa trong suốt lăn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619477/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.