Trong lòng Triển Chiêu chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Có thể khiến Bạch Ngọc Đường thất thố thế này, rốt cuộc trong viên ngọc kia ẩn chứa điều gì?
Y bán tín bán nghi vươn tay, muốn cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay Bạch Ngọc Đường xem trên đó viết gì. Ai ngờ tay vừa chạm vào mép giấy, Bạch Ngọc Đường đã nhét luôn vào trong ống tay áo, ngay sau đó, viên ngọc trên bàn cũng bị hắn cất đi.
Triển Chiêu ôm trán, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Bạch Ngọc Đường, lập tức không biết nên nói gì: “Ngọc Đường, ngươi như vậy không được. Không phải chúng ta đã nói không giấu nhau điều gì rồi sao?”
Triển Chiêu cũng không có ý định cưỡng chế lấy xem, chỉ nhẹ nhàng đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi xuống ghế, cúi người dán sát lỗ tai hắn, tiếp tục nói: “Ban đầu người la hét nói ta không được giấu diếm, nếu không sẽ đoạn tuyệt quan hệ là ngươi, giờ đổi ý cũng là ngươi, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Bạch Ngọc Đường mặc kệ Triển Chiêu cảm thấy thế nào, việc hắn muốn làm bây giờ là giấu kín chuyện này. Đây là chuyện không có chút quan hệ gì đến Triển Chiêu, y không nên bị liên lụy vào.
Không ngờ kẻ đó lại xuất hiện ở nơi này. Nếu những vụ án mạng kia đúng là đều liên quan đến kẻ đó, Triển Chiêu không bị kéo vào mới tốt.
“Không có gì, chỉ là mấy chữ loằng ngoằng, ngươi không cần biết.”
Hắn cho là mình có thể che giấu rất tốt, nhưng vốn chẳng người nào sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619473/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.