Cục trong cục, nỗi khổ khó nói,
Mê tung mê tích, sầu ngoài thân.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một trước một sau bảo vệ Tần Tử Câm và Lâm Quân Hạo đã giả trang, cẩn thận quan sát xung quanh, che chở hai người, không dám dừng chân mà chạy tới cửa thành.
Trên đường có lúc Bạch Ngọc Đường đột nhiên ho khan, Triển Chiêu lo lắng nhìn hắn, mặc dù Bạch Ngọc Đường ra dấu ý bảo mình không sao, nhưng Triển Chiêu vẫn không yên lòng.
Bất kể người giúp Bạch Ngọc Đường ngăn độc trong người là ai, chỉ riêng hành vi của Đan Thần dù là võ công hay tâm kế đều hơn bọn họ một bậc cũng đủ khiến bọn họ không sao đoán ra được rồi. Bây giờ, việc có thể làm chỉ là tìm mọi cách để ra khỏi huyện thành Vĩnh An, mau chóng bẩm báo chuyện đã xảy ra, nếu không một khi Thánh thượng hạ chỉ, biên quan không xảy ra vấn đề gì thì tốt, chẳng may xảy ra sơ xuất… Dương gia có thể gặp nguy hiểm.
Cửa thành ở trước mắt rồi, bất an trong lòng Triển Chiêu càng mãnh liệt.
Quả nhiên, khi Bạch Ngọc Đường thuận lợi đi qua cổng chính sơn đỏ, đang bước bước đầu tiên ra ngoài thành thì đột ngột dừng lại.
Lâm Quân Hạo đi ngay sau hắn vội dừng bước, do mũ trùm rộng phủ kín đầu, cho nên y chỉ nghi hoặc nhìn bóng lưng cao ngất của Bạch Ngọc Đường, không nói gì.
Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đặt tay lên bảo kiếm bất ly thân bên hông, toàn thân căng thẳng, dáng vẻ phòng bị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619417/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.