Dãy núi Thiên Tiên trùng điệp trải dài mấy ngàn dặm, từng ngọn núi lớn nguy nga nhấp nhô giống như một bộ xương rồng.
Giữa núi rừng linh khí nồng đậm kia, cây cối mọc xum xuê, dây leo mọc chằng chịt, đan lấy nhau, mấy đám mây tím lượn lờ quanh vách đá.
Sau khi Diệp Phàm, Trương Thiên Thi và Lưu Thái đi vào trong dãy núi Thiên Tiên, họ có cảm giác như đi vào núi Hồng Hoang.
Đưa mắt nhìn ra xa, mấy con chim dữ bay lượn trên bầu trời, bọn chúng trông vô cùng to lớn, to tương đương với máy bay bây giờ, tiếng hót rạch ngang bầu trời, xuyên qua những rặng mây, vang tận trời xanh.
Hơn nữa, giữa rừng núi kia luôn có tiếng gầm rú kinh thiên động địa của đám thú rừng, người nào nghe thấy liền nổi da gà, lòng bàn chân cảm thấy lành lạnh.
"Anh Diệp, anh có ý kiến gì không?"
Giữa núi rừng, Lưu Thái quan sát một lần khung cảnh xung quanh, hỏi Diệp Phàm.
"Tôi cảm thấy, dãy núi Thiên Tiên này là nơi rất tốt để rèn luyện, hơn nữa có thể có rất nhiều báu vật của đất trời", Diệp Phàm nghĩ một chút rồi nói: "Cây bàn đào ở sâu trong dãy núi Thiên Tiên, cần phải tiến vào sâu trong dãy núi, đây chỉ là khu vực bên ngoài đã có nhiều hung cầm mãnh thú đến vậy, nếu tiến vào sâu bên trong nhất định sẽ rất nguy hiểm".
"Tôi nghĩ chúng ta không nên vội vàng đi vào sâu trong dãy núi Thiên Tiên".
“Nếu không, cho dù chúng ta có là người đầu tiên tiến vào sâu trong dãy núi Thiên Tiên, hái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810715/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.