Chương trước
Chương sau
“Mọi người mau xem đi trên trời đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vãi chưởng, hình như là hai người biến dị đang chém giết nhau, đáng sợ quá, giống như thần ma trong truyền thuyết cổ xưa, tôi cá rằng nếu hai người họ cứ tiếp tục đánh nhau, cả cái thành phố Áo này sẽ bị bọn họ phá hủy”.
“Kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà bây giờ lại phải sống trong thời đại kỳ lạ thế này vậy chứ?”
“Cái người mọc cánh kia chắc là Diệp Khởi Sơn đúng không? Ông ta là một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, là kẻ nào to gan dám đấu với ông ta vậy?”
......
Nhìn thấy Diệp Phàm và Diệp Khởi Sơn đang chém giết nhau trên bầu trời thành phố Áo, có rất nhiều người bên dưới đang bàn tán xôn xao.
Còn vài tên thân tín của Diệp Khởi Sơn cũng lao lên trời, chuẩn bị giúp ông ta đối phó với Diệp Phàm, nhưng lúc bọn họ sắp vào vòng chiến đấu giữa hai người thì đột nhiên rút lui.
Vừa nãy lúc giao đấu với Diệp Phàm, Diệp Khởi Sơn đã dự đoán được sức chiến đấu của anh.
Ông ta có niềm tin chắc chắc rằng dựa vào thực lực của bản thân là có thể giết chết được Diệp Phàm.
Vì thế, ông ta sử dụng chiêu thức bí mật đặc biệt truyền tin cho các thân tín, bảo bọn họ ngăn cản những người khác tham gia vào trận chiến giữa ông ta và Diệp Phàm.
Diệp Phàm và Diệp Khởi Sơn rượt đuổi nhau một hồi rồi đến một hòn núi lớn ở ngoại ô thành phố Áo, Diệp Phàm đang bỏ chạy đột nhiên dừng lại trên đỉnh núi, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Diệp Khởi Sơn đang lao đến giết mình.
“Không chạy trốn nữa sao?”, nhìn thấy Diệp Phàm đứng trên đỉnh núi, Diệp Khởi Sơn đứng vút trên trời cao, lạnh lùng nói.
“Chạy trốn?”, Diệp Phàm cười khẩy một tiếng rồi nói: “Tôi chỉ không muốn làm hại đến người vô tội mà thôi, ở ngọn núi lớn này mới có thể tự do hành động được”.
“Ồ? Vậy sao?”, Diệp Khởi Sơn nói với sát khí đùng đùng: “Mặc kệ mày giở trò gì, với thực lực của tao thì mày chỉ có con đường chết mà thôi”.
Vừa dứt lời, Diệp Khởi Sơn lại một lần nữa tấn công Diệp Phàm.
Chỉ nhìn thấy ông ta vỗ đôi cánh phía sau lưng, trong phút chốc cơ thể đã tạo ra hàng loạt hư ảnh trong không trung.
Những hư ảnh này tấn công về phía Diệp Phàm từ những hướng khác nhau với quỹ đạo khác nhau.
Diệp Phàm không hề sợ hãi khi đối diện với sự công kích của Diệp Khởi Sơn, tay phải anh làm thành hình kiếm, hơn trăm phi kiếm lao ra, mỗi thanh đều chứa đựng uy lực khủng khiếp, có thể chém nứt một hòn núi lớn hùng vĩ.
Diệp Khởi Sơn cảm thấy kinh sợ, thế tiến công của ông ta đã bị đánh tan tác bởi hơn trăm thanh phi kiếm mà Diệp Phàm phóng ra.
Nhưng ông ta là người biến dị, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi thế tấn công Diệp Phàm bị phá vỡ, ông ta tùy cơ ứng biến, lập tức thực hiện thế tấn công mới, chỉ nhìn thấy đôi cánh sau lưng ông ta vỗ mạnh, ngay tức khắc có hai cơn gió lốc tạo thành từ dòng điện màu bạc một trái một phải cuộn về phía Diệp Phàm.
“Quyền pháp tự nhiên – Thổ”.
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, đạp mạnh trên mặt đất, nhảy vọt lên từ đỉnh núi, vung cú đấm về phía Diệp Khởi Sơn.
Lập tức quyền ảnh bộc phát, mặt đất ầm ầm rung chuyển, vài con rồng đất chui ra từ lòng đất, va chạm với hai cơn gió lốc tạo thành từ dòng điện màu bạc.
Ầm!
Chiêu thức chết chóc va chạm vào nhau, Diệp Phàm và Diệp Khởi Sơn đều cảm thấy kinh hãi.
Hai người lập tức lao về phía đối phương, chém giết lẫn nhau, Diệp Phàm thực hiện quyền pháp tự nhiên, còn Diệp Khởi Sơn thì thúc giục dị năng lên đến cực điểm, tia chớp màu bạc bao phủ toàn thân, giống như vị thần điều khiển sấm chớp.
Khi ông ta vỗ đôi cánh màu bạc, không ngừng bắn ra những tia chớp bão gió màu bạc cuộn vào nhau.
“Thiên phạt – thần nộ”.
Diệp Khởi Sơn khẽ thét lên, đôi cánh rủ xuống, cơ thể xoay vòng giống như con quay, lao lên trên trời cao cách mặt đất hàng trăm mét, sức mạnh thần bí mạnh mẽ cuộn trào điên cuồng tuôn ra từ đôi cánh của ông ta, khơi gợi dòng điện màu bạc trong không trung, tiếng sấm đùng đùng vang dội đất trời.
Cảnh tượng khủng khiếp giống như vị thần nổi giận, giáng xuống hình phạt tiêu diệt loài người.
Phía sau Diệp Khởi Sơn lúc ẩn lúc hiện một hư ảnh của vị thần đội trời đạp đất, hai tay vị thần nắm lại, lập tức dòng điện màu bạc không ngừng hội tụ, trong phút chốc đã tạo thành một thanh kiếm điện lưu màu bạc khổng lồ.
Thanh kiếm khổng lồ rung chuyển, chấn động trời đất, chém về phía Diệp Phàm.
“Nam Thiên Môn!”
Đối diện với chiêu thức chết chóc của Diệp Khởi Sơn, Diệp Phàm không dám lơ là mất cảnh giác, lập tức sử dụng chiêu thức của nhà tu hành tâm cảnh, trong tâm cảnh của anh cuộn trào năng lực thần bí, có một cánh cửa vô cùng cổ xưa hội tụ trong hư không.
Cánh cửa cổ xưa đứng sừng sững trong không trung, khí thế hiên ngang bất khuất, có thể đấu lại tất cả.
Ầm!
Thanh kiếm khổng lồ tạo thành từ dòng điện màu bạc chém vào cánh cửa cổ xưa, tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, năng lượng bão gió càn quét, trực tiếp phá hủy vài quả núi nhỏ ở bốn xung quanh, trong phút chốc, gió lớn cuồn cuộn, cát bụi mù mịt.
Mặc dù chiêu thức chết chóc của Diệp Khởi Sơn rất khủng khiếp nhưng sức phòng ngự của ‘Nam Thiên Môn’ rất mạnh mẽ, có thể chống lại được sát chiêu của ông ta.
“Chu yêu tiên lôi!”
Ngay khi ngăn cản được đại sát chiêu của Diệp Khởi Sơn, tâm niệm của Diệp Phàm liền động, anh thi triển chiêu thức chết chóc của nhà tu hành tâm cảnh, sức mạnh thần bí lại một lần nữa cuộn trào từ tâm cảnh của anh, từng tia sớm chớp ngưng tụ trong cơ thể.
Hàng nghìn hàng vạn tia sấm chớp với vô vàn màu sắc.
Sau đó những tia sấm chớp này hội tụ lại, hình thành một thanh lôi thần hỗn độn khổng lồ.
Đùng đùng!
Khi hai tay Diệp Phàm rung lên, lôi thần hỗn độn khổng lồ liền xé toác hư không, chém về phía Diệp Khởi Sơn, uy lực của tia sấm chớp này vô cùng khủng khiếp, gần bằng với sức tấn công toàn lực của tu sĩ cấp thần tiên lục địa.
Nếu ở trong trạng thái dồi dào tinh lực thì Diệp Khởi Sơn có thể dễ dàng tránh được tia lôi thần hỗn độn.
Tuy nhiên ông ta vừa tiêu tốn rất nhiều sức lực, đặc biệt là lúc thúc giục đại sát chiêu, dường như đã làm ông ta kiệt quệ khí lực, lúc này đối diện với sự chém giết của lôi thần hỗn độn, ông ta nhất thời không thể điều động đủ năng lượng để chống đỡ.
Diệp Khởi Sơn bị lôi thần hỗn độn đánh trúng, mặc dù ông ta miễn cưỡng thúc giục một phần năng lượng hội tụ biến thành tấm màng cang khí để ngăn cản, nhưng dưới sự tấn công của lôi thần hỗn độn, ông ta hoàn toàn không thể đỡ nổi một chiêu, lập tức bị lôi thần xé toạc.
“A……”
Diệp Khởi Sơn bị thương nặng, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, cơ thể bay ra ngoài giống như diều đứt dây, ngã vào trong núi.
Uy lực của lôi thần hỗn độn quá khủng khiếp, đã chém Diệp Khởi Sơn cháy đen thành than, mặc dù ông ta là người biến dị siêu cấp, khả năng chịu đựng gấp hơn một trăm lần người thường, cho dù bị trọng thương nhưng ông ta vẫn không chết, còn đang thoi thóp.
Nhưng điều quan trọng là, vết thương trên người Diệp Khởi Sơn đang nhanh chóng hồi phục lại.
Cũng có nghĩa là chỉ cần cho Diệp Khởi Sơn một khoảng thời gian nhất định thì ông ta có thể hồi phục lại vết thương trên người.
Từ đó có thể thấy người biến dị siêu cấp mạnh mẽ và đáng sợ như thế nào.
Nhưng Diệp Phàm không thể để cho Diệp Khởi Sơn cơ hội hồi phục, cơ thể anh lóe lên một cái liền lướt qua không trung, đến bên cạnh Diệp Khởi Sơn, sát khí đùng đùng nhìn ông ta đang thoi thóp hơi thở cuối cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.