Chương trước
Chương sau
Sau khi Morrison rời khỏi đại sảnh của trang viên, Triệu Vũ mới hỏi Diệp Phàm với vẻ mặt khó hiểu: “Anh Phàm, cứ để tên đó đi như vậy sao?”
“Hihi!” Diệp Phàm cười thần bí rồi nói: “Mồi câu tự động dâng đến, sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Đương nhiên phải lợi dụng thật tốt để câu được con cá to thực sự.”
Liên minh Ám Hắc ẩn náu rất kỹ.
Cho dù trong thời gian này cơ quan tình báo của tổ chức Cửu Long đã dốc hết sức điều tra, nhưng vẫn không tìm ra trụ sở chính của Liên minh Ám Hắc nằm ở đâu.
Thậm chí là cũng chẳng tìm ra được danh sách nhân vật quan trọng của Liên minh Ám Hắc.
Điều duy nhất anh biết được đó là vị chủ tế tên Buck trong tập tài liệu mà Trương Hà Vân điều tra được.
Nhưng mà quãng thời gian này anh đã sai tổ chức Cửu Long sắp lật tung cả cái thành phố MUA rồi nhưng vẫn không tìm ra tên chủ tế Buck.
Trước mắt, Diệp Phàm vẫn đang phiền muộn vì chuyện này.
Kết quả Morrison đã chủ động tìm đến.
Giết một tên Morrison không phải là chuyện khó.
Nhưng lợi ích thu được không lớn!
Mà lợi dụng Morrison để dụ thành viên của Liên minh Ám Hắc đang ẩn náu ở thành phố MUA, thậm chí là chủ tế Buck, đây mới là cách làm tốt nhất.
Vì thế, Diệp Phàm mới không làm gì Morrison mà tha cho anh ta.
Thả câu dài mới bắt được cá to.
Triệu Vũ cũng là người thông minh, nhanh chóng hiểu được ý của Diệp Phàm, lập tức gật đầu rồi nói: “Anh Phàm, vậy bây giờ em sẽ sắp xếp người theo dõi anh ta.”
“Cậu không cần phải đi!” Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Để Lê Du sắp xếp người đi, nếu chút chuyện cỏn con này cũng làm không xong vậy thì Hoàng Long Các có vấn đề rồi.”
Hoàng Long Các là một cơ quan tình báo, chiến lược trong tổ chức Cửu Long, người ẩn núp ở trang viên này chính là người của Hoàng Long Các do Lê Du sắp xếp, vừa nãy lúc anh nói chuyện với Morrison, gây ra tiếng động không hề nhỏ, người của Hoàng Long Các bố trí ở trang viên chắc chắn đã sớm biết được chuyện.
Chẳng lẽ người của Hoàng Long Các lại không hiểu được ý đồ mà Diệp Phàm thả tên đại vu sư Morrison của Liên minh Ám Hắc sao?
“Được rồi, cứ im lặng chời đợi tin tức đi.”
Diệp Phàm nói với Triệu Vũ.
Ngay lúc này, điện thoại của Diệp Phàm đột nhiên reo lên.
Nhìn màn hình điện thoại thấy số lạ gọi đến từ Hoa Hạ, điều này khiến Diệp Phàm không khỏi nhíu mày lại, mặt đầy nghi hoặc.
Anh đã lưu tất cả số của bạn bè ở Hoa Hạ vào trong điện thoại rồi, tất cả đều có ghi chú, vì thế Diệp Phàm rất bất ngờ với số điện thoại lạ gọi đến từ Hoa Hạ này, anh sững sờ vài giây rồi mới nhấn nút nghe.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Diệp Phàm!”
Cuộc gọi vừa kết nối liền có một giọng nữ dễ chịu truyền đến từ đầu dây bên kia.
Nghe thấy vậy, toàn thân Diệp Phàm run lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu.
Lúc này anh như hóa đá.
Thậm chí anh chẳng nghe rõ người ở đầu dây bên kia nói lí nhí cái gì.
Tầm mười giây trôi qua, Diệp Phàm mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Linh……Linh Lung, thật……thật sự là em sao? Em đang ở đâu? Bây giờ em thế nào rồi? Mau gửi địa chỉ của em cho anh, anh lập tức sẽ cử người đến đón em.”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm Liên minh Ám Hắc để báo thù cho em.”
“Còn nữa, đợi anh xử lý nốt việc, chúng ta sẽ kết hôn sớm nhé, sau đó lui về ở ẩn!”
“Ờ……” Người con gái ở đầu dây bên kia im lặng, cô vừa nói một đống chuyện nghiêm túc với Diệp Phàm, Diệp Phàm ngây người lâu như thế, đột nhiên lại nói những lời khó hiểu này với cô, khiến cô vừa không biết nói gì vừa cảm động, cô nói: “Em xin lỗi, anh Diệp Phàm, em đã khiến anh phải lo lắng!”
Người con gái ở đầu dây bên kia thực sự là Lý Linh Lung.
Từ sau lần trước liên hệ với Diệp Phàm, Lý Linh Lung đã hoàn toàn mất tích, sống chết không rõ, cũng chẳng liên lạc với Diệp Phàm nữa.
Bây giờ, Lý Ling Lung lại chủ động liên lạc với Diệp Phàm.
Tình cảm giữa Diệp Phàm và Lý Linh Lung rất tốt, đương nhiên sẽ nhận ra ngay giọng của cô, vì thế trước đó anh mới có phản ứng như vậy, dường như hóa đá trong phút chốc, còn giọng nói thì không ngừng run rẩy.
“Không, không sao, chỉ cần em còn sống là được rồi!”
Diệp Phàm nói.
Kể từ khi mất liên lạc với Lý Linh Lung, anh luôn cảm thấy tự trách mình.
Bây giờ biết Lý Linh Lung vẫn còn sống, Diệp Phàm vô cùng kích động, vui mừng đến nỗi rơi lệ.
“Được rồi, tình hình bên em không được tốt lắm, không nói nhiều với anh nữa.” Lý Linh Lung nói: “Bây giờ em đang ở núi Côn Lôn của Hoa Hạ, chuẩn bị vào trong núi thám hiểm, sau khi anh về Hoa Hạ thì đến thành phố Thiên Thuận tìm em, bạn của em là đại tiểu thư của nhà họ Tô thành phố Thiên Thuận, cô ấy cũng chính là người đã cứu em.”
“Lần trước em bị thương rất nghiêm trọng, hôn mê suốt, mấy ngày gần đây mới tỉnh lại.”
“Vốn dĩ em định liên lạc sớm với anh để báo bình an cho anh, nhưng lúc đó có một vài ‘cái đuôi’ biết bạn của em, thậm chí còn nghe lén tín hiệu vệ tinh của cả thành phố Thiên Thuận.”
“Vì thế, mãi đến khi rời khỏi thành phố Thiên Thuận, đến núi Côn Lôn, thuận lợi cắt đứt mấy ‘cái đuôi’ đó, em mới có thời gian gọi điện liên lạc với anh.”
“Thì ra là như thế, ‘cái đuôi’ mà em nói là thành viên của Liên minh Ám Hắc sao?” Diệp Phàm nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Có rất nhiều, ngoài Liên minh Ám Hắc, còn có Quang Minh thần giáo, thần điện Bắc Âu, thần quốc Zeus.” Lý Linh Lung nói: “Em biết được một bí mật, nói với anh qua điện thoại không được an toàn lắm, đợi đến khi chúng ta gặp mặt rồi nói thì hơn, tóm lại, bí mật này khiến em chọc phải một tổ ong, rất nhiều thế lực thần bí ẩn náu ở mọi nơi trên thế giới đều muốn cướp đồ vật liên quan đến bí mật đó từ tay em.”
“Anh hiểu rồi, vậy đợi anh xử lý xong mọi chuyện ở bên này thì sẽ lập tức đến thành phố Thiên Thuận để tìm em, còn nữa, ở Hoa Hạ có rất nhiều nhân vật lợi hại đang ẩn náu, em nên cẩn thận chút.” Diệp Phàm nói.
“Được!”
“Vậy hẹn gặp lại!”
“Được, hẹn gặp ở Hoa Hạ!”
Cúp máy xong, tâm trạng của Diệp Phàm trở nên rất tốt.
Triệu Vũ lúc nãy cũng ở bên cạnh, nghe rõ câu chuyện giữa Diệp Phàm và Lý Linh Lung, cậu ta nói với Diệp Phàm: “Anh Phàm, nếu chị Linh Lung đã không sao, vậy thì chuyện giữa chúng ta và Liên minh Ám Hắc nên giải quyết thế nào đây? Tiếp tục chuẩn bị cho trận chiến với Liên minh Ám Hắc hay là bỏ đi?”
“Đương nhiên là tiếp tục rồi!” Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, anh nói: “Một thời đại mới sắp đến rồi, chỉ cần tiêu diệt được các thế lực thần bí lớn như Liên minh Ám Hắc, Quang Minh thần giáo thì chúng ta mới có thể củng cố sức mạnh, tấn công các thế lực nổi dậy ở thời đại mới, chứ không phải im lặng mà biến mất.”
“Em hiểu rồi!”
Triệu Vũ gật đầu.
“Chắc cậu cũng nhận ra, mức độ nồng nặc của linh khí trong không gian đã tăng lên gấp bội, cậu phải tranh thủ tu luyện trong khoảng thời gian này đi.” Diệp Phàm vỗ vai Triệu Vũ rồi nói.
“Vâng!” Triệu Vũ gật đầu rồi nói: “Mấy ngày trước em mới phát hiện ra mức độ nồng nặc của linh khí trong không gian đã tăng lên gấp mấy lần, nếu tu luyện sẽ đạt được hiệu quả cao hơn rất nhiều, mới tu luyện mấy ngày thôi mà sức chiến đấu của em đã có sự tăng lên một cách vượt trội rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.