“Diệp, Diệp Phàm, anh làm gì thế?” Sở Thanh Nhã bất ngờ trước cái ôm đột ngột của Diệp Phàm, theo bản năng cô muốn đẩy Diệp Phàm ra.
Nhưng Diệp Phàm lại ôm rất chặt, nên Sở Thanh Nhã không cách nào đẩy anh ra được.
“Thanh Nhã, yên nào!” Diệp Phàm nói bên tai của Sở Thanh Nhã: “Lần này xa nhau, tôi không biết liệu rằng chúng ta còn có thể gặp lại hay không, dù không biết phải nói như thế nào, nhưng tôi vẫn muốn nói với em rằng, trong lòng tôi vẫn luôn, có em!”
“Cho tôi ôm em nhé.”
“Có như vậy, nếu kiếp này chúng ta không thể gặp lại nhau, thì tôi cũng sẽ nhớ được mùi hương của em, hẹn gặp em ở kiếp sau.”
Nghe Diệp Phàm nói xong, Sở Thanh Nhã đã thật sự bị sốc, vốn dĩ đang vùng vẫy bỗng chốc dừng lại.
Cô lúc này, vừa vui vừa bất ngờ, nhưng cũng xen lẫn ngượng ngùng và xấu hổ.
Cô đã thầm có ý với Diệp Phàm từ lâu.
Chỉ vì những gì mà cô làm với Diệp Phàm lúc đầu, đã khiến cô ngượng ngùng không dám bày tỏ nỗi lòng của mình với anh.
Lúc này đây, lời tỏ tình của anh đã khiến trái tim của cô trở nên ấm áp.
Cô vô thức vươn tay ra ôm chặt lấy Diệp Phàm, áp đầu mình vào ngực anh, cảm nhận một cảm giác an toàn hết sức thỏa mãn.
Lúc này, trăng đã lên cao, dưới ánh trăng, Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã ôm chặt lấy nhau trên bờ biển.
...
Một nơi ẩn nấp bên trong giáo đường Ma Vương ở thành phố MUA.
Một người đàn ông bí ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810602/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.