“Haha!” Lý Yết quệt vết máu ở khóe miệng, cười lớn, nói: “Xử lí tôi vì tội vi phạm quy tắc của tiệm ăn Hòa Bình? Lão già nói câu này thú vị đấy, tôi lại càng muốn biết, lão định xử lí tôi thế nào đấy?”
“Người vi phạm quy tắc của tiệm ăn Hòa Bình, chết!” Ngải Hòa Bình lạnh lùng nói.
Câu này của ông khiến cho bầu không khí tại tầng một của tiệm ăn Hòa Bình trở nên trầm trọng hơn.
Có nhiều người thậm chí còn thấy lòng bàn chân mình lành lạnh.
Lý Yết sững sờ, sợ hãi rụt cổ lại, nhưng dù sao hắn cũng là một kẻ xấu, cộng thêm việc có chỗ dựa là anh trai, nên không muốn nhận sai, ngược lại còn cười lạnh lùng khinh thường: “Lão già, ý lão là muốn giết tôi? Lão đang nói đùa hay là già rồi nên lú?”
Lúc Lý Yết và Ngải Hòa Bình đang giằng co, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.
“Hóa ra ông cụ này là ông chủ của tiệm ăn Hòa Bình à? Ông chủ Ngải là một người tốt, mặc dù tiệm ăn Hòa Bình đã tiến vào thị trường tiêu thụ sang trọng, nhưng vì để cho mỗi một người bình dân đều có thể được ăn no tại tiệm ăn Hòa Bình mà ông vẫn giữ lại tầng một này, hơn nữa, đồ ăn ở đây còn rẻ hơn bất kỳ nơi nào khác trong thành phố này”.
“Tôi từ Trung Quốc đến thành phố MUA làm đã mười mấy năm nay rồi, mỗi bữa ăn ở tiệm ăn Hòa Bình đều rất no bụng, chỉ mười tệ là đã ăn được thịt rồi, lượng thịt cũng không hề ít, lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810569/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.