Chương trước
Chương sau
Vô số sinh vật màu đen bò ra từ chín chiếc quan tài.
Những sinh vật màu đen này là đàn rết.
Nhìn thấy vô số con rết bò ra từ chín chiếc quan tài, mọi người trong đại điện đều khiếp sợ.
Cho dù là Diệp Phàm và Hứa Ác Lai cũng lộ vẻ mặt kinh sợ.
Đó không phải những con rết bình thường, toàn thân chúng đen kịt, chỉ to bằng ngón giữa người trưởng thành, nhưng đầu của bọn chúng rất đặc biệt, không giống rết cho lắm mà giống cá sấu.
Mồm chúng toàn răng nhỏ sắc nhọn, nhìn trông rất ghê.
Sau khi rết đen chui ra khỏi chín chiếc quan tài, liền bò về phía mọi người trong đại điện.
“Mẹ kiếp, là rết tổ, e rằng lần này phải chết ở đây rồi.” Hứa Nhị Cẩu nhận ra loại rết này.
“Rết tổ?” Diệp Phàm chau mày lại, nhìn Hứa Nhị Cẩu với vẻ mặt khó hiểu.
“Từ xưa đến nay, rất có nhiều người muốn trường sinh bất lão, vì thế, nhiều người đã từng luyện đan, trong lò luyện đan, bởi vì tác dụng của vô số vật chất khác nhau dẫn đến một số loài trùng độc mãnh thú đã biến dị do ăn phải bã đan này.
Ví dụ như rết tổ trước mắt chính là loại rết biến dị.
Có điều bình thường loại rết này rất hiếm, hơn nữa nơi đây không có lò luyện đan, đáng lý ra sẽ không xuất hiện loại rết này.
Nhưng trước mắt lại có hàng ngàn hàng vạn rết tổ.
Rất có khả năng người trong mộ cố ý nuôi dưỡng, sau đó bỏ rết tổ vào trong quan tài, dùng để đối phó với người xông vào nơi này.
Hứa Nhị Cẩu là người phải kể đến đầu tiên trong lĩnh vực đào trộm mộ, kiến thức rất phong phú.
Trước đây cô ta từng gặp rết tổ.
Nhưng chỉ có vài con thôi.
Lãnh Ngôn và Mạc Thiên Cơ quanh năm ở bên cạnh Hứa Nhị Cẩu, đương nhiên cũng đã gặp rết tổ.
Sau khi bọn họ nhận ra sinh vật bò ra ngoài chín chiếc quan tài là rết tổ, sợ tái mét mặt, không còn chút máu.
Ngược lại ba người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai và Triệu Vũ không biết rết tổ, do đó không hề cảm thấy sợ hãi, còn Lãnh Ngôn và Mạc Thiên Cơ biết rõ sự đáng sợ của rết tổ, cho nên sau khi nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con rết, họ mới sợ hãi như thế.
“Vài con rết tổ trong nháy mắt có thể giết chết mấy chục người.”
Trước mắt có nhiều rết tổ như thế.
Chúng ta sao có thể chặn được chứ, lần này chết chắc rồi!”
Mặc Thiên Cơ lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Lãnh Ngôn chẳng nói gì, rút kiếm ra, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn đàn rết tổ đang bao vây lấy họ.
“Thợ Mộc, ông đừng lo sợ, tập trung tìm lối ra là được rồi, đám rết tổ này cứ giao cho mấy người bọn tôi!” Lúc này Hứa Nhị Cẩu nghiến răng nói với Mạc Thiên Cơ.
Sau đó cô cũng rút ra hai con dao găm giắt bên hông, chuẩn bị đối phó với đàn rết tổ này.
Diệp Phàm và Hứa Ác Lai nhìn nhau, Hứa Ác Lai nói: “Tôi phụ trách phòng thủ phía đông.”
“Vậy tôi phòng thủ phía Nam.” Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói với Triệu Vũ: “Triệu Vũ phía Bắc giao cho cậu và Lãnh Ngôn.”
“Em biết rồi, anh Diệp.” Triệu Vũ nói.
Năm người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ và Lãnh Ngôn bảo vệ Mạc Thiên Cơ ở bên trong, ngăn chặn đám rết tổ đang từ bốn phương tám hướng bò đến.
Rết tổ vô cùng hung dữ và lợi hại.
Chúng không chỉ có răng sắc nhọn, có thể dễ dàng nghiền nát đá, hơn nữa khoang miệng của chúng còn có nọc độc vô cùng đáng sợ.
Một khi bị rết tổ cắn bị thương, vết thương lập tức sẽ bị thối rữa.
Tương tự như hắc khí trước đó, chỉ trong vòng vài giây sẽ khiến một người sống sờ sờ thối rữa thành vũng nước mủ.
Chính vì rết tổ hung ác và đáng sợ như vậy, nên sau khi nhận ra sinh vật trong chín chiếc quan tài là rết tổ, Hứa Nhị Cẩu, Lãnh Ngôn và Mạc Thiên Cơ mới sợ hãi như thế.
Vù! Vù! Vù!
Lãnh Ngôn vung cây kiếm dài trong tay, kiếm sáng như điện, chém đám rết tổ bò đến từ phía Bắc thành trăm mảnh.
Sức mạnh của cậu ta không hề yếu, nhưng số lượng rết tổ quá nhiều.
Lúc mới bắt đầu cậu ta còn có thể chống đỡ, nhưng dần dần không thể ngăn lại được.
May mà có Triệu Vũ ở bên cạnh giúp cậu ta, Triệu Vũ không giấu sức mạnh nữa, cậu đeo một đôi găng tay đặc biệt, tung hai nắm đấm với lực vô cùng mạnh, trong phút chốc đã đập nát đàn rết tổ.
Có sự liên thủ của Triệu Vũ và Lãnh Ngôn đã cản lại được đám rết tổ ở phía Bắc.
Còn phía Tây là Hứa Nhị Cẩu, thực lực của cô ta rất mạnh, giơ hai con dao găm lên, đao khí kết thành lưới, cho dù là một con rết tổ cũng đừng hòng lọt qua khỏi tấm lưới đó.
Thực lực của Hứa Ác Lai ở phía Đông vô cùng mạnh, ngăn cản rết tổ là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ nhìn thấy anh ta giơ nắm đấm, luồng không khí bị lực của cú đấm ép co lại, hóa thành từng viên đạn không khí hình xoắc ốc phụt ra ngoài, nghiền nát đám rết tổ thành bùn máu.
Diệp Phàm cũng vung con dao quân dụng màu đen ra, chặn đám rết tổ ở phía Nam.
Mặc dù Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ và Lãnh Ngôn tạm thời ngăn chặn được rết tổ, cản một lúc không phải vấn đề quá lớn, nhưng dần dần xuất hiện những kẽ hở, họ sắp không thể phòng thủ được nữa.
Mạc Thiên Cơ hoảng loạng, nhưng ông biết rõ nếu ông không dốc sức tìm lối ra trong đại điện, mọi người chắc chắn sẽ chết.
Vì thế, cho dù có hoảng sợ đi nữa nhưng ông ta vẫn ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Ông ta lướt nhìn khắp đại điện, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào.
Trình độ về cơ quan thuật của ông ta vô cùng điêu luyện, ông đã vào rất nhiều ngôi mộ cổ đại lớn, chỉ cần lướt một cái là có thể nhìn ra tất cả bẫy cơ quan trong mộ.
Nhưng đại điện trước mắt này rất có khả năng là sản vật mà nền văn minh trước đó để lại.
Cho dù là ông ta thì cũng không thể nhìn ra ngay trong đại điện này có huyền cơ gì.
Trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi, toàn thân run rẩy.
Áp lực quá lớn, mắt nhìn Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ và Lãnh Ngôn sắp không thể cản nổi đám rết từ bốn phương tám hướng bò đến, Mạc Thiên Cơ đột nhiên phát hiện ra chiếc quan tài treo ở giữa đại điện có một nút trụ.
“Tìm thấy rồi!”
Phát hiện ra nút trụ đấy, Mạc Thiên Cơ mừng rỡ.
Ông ta lập tức ném ra một quả cầu gỗ to bằng quả bóng rổ, quả cầu gỗ này rất đặc biệt, sau khi bị Mạc Thiên Cơ ném ra ngoài liền biến thành một người gỗ có cánh.
Đôi cánh của người gỗ cử động, liền bay xuống phía dưới chiếc quan tài treo ở giữa đại điện.
Người gỗ có cánh đó nhanh chóng bay đến phía dưới chiếc quan tài, rồi nhấn vào nút trụ.
Ầm ầm ầm!
Lúc người gỗ ấn nút trụ bên dưới chiếc quan tài được treo lên, toàn bộ đại điện chấn động.
Hàng ngàn hàng vạn rết tổ dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, tất cả điên cuồng bò vào trong chín chiếc quan tài.
Đàn rết tổ nhanh chóng bò vào trong chín chiếc quan tài, nắp của chín chiếc quan tài cũng lần lượt tự động đóng lại.
Rết tổ đã trở về quan tài, điều này khiến mọi người trong điện đều thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác sống sót sau kiếp nạn.
Cũng ngay lúc này, tại vị trí nút trụ bên dưới chiếc quan tài đang được treo lên, mặt đất tự động dịch chuyển, xuất hiện một lối đi xuống lòng đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.