Không lâu sau khi Triệu Vũ rời đi, cậu ta dẫn theo một thanh niên và một ông già đến.
Thanh niên đi giày da kiểu tây, dáng cao, mặt mũi khôi ngô tuấn tú.
Anh ta bước đi rất hiên ngang.
Vừa nhìn là biết, đây là nhân vật hào kiệt, không phải hạng tầm thường.
Ông già phía sau người thanh niên híp mắt lại, cụp tai xuống, đem đến cho người ta cảm giác chưa tỉnh ngủ, nhưng hơi thở của ông ta vừa dài vừa sâu, tinh lực trong cơ thể còn dồi dào hơn người trẻ.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất đó là, tim ông ta đập ‘bịch bịch’, khiến người cách xa vài mét cũng có thể nghe rõ.
Điều này rất kỳ lạ!
Dưới sự dẫn đường của Triệu Vũ, người thanh niên và ông già đến ngôi đình nhỏ bên bờ sông Tương.
Sau đó, Triệu Vũ và ông già đều dừng lại ở trước hành lang của ngôi đình nhỏ, cả hai không bước vào trong.
Chỉ có người thanh niên không dừng bước, đi dọc hành lang một cách tự nhiên, vào bên trong ngôi đình nhỏ bên cạnh sông Tương, Diệp Phàm đang ngồi bên trong, trên chiếc bàn đá trước mặt anh bày bộ đồ trà, một bình trà đã đun sôi, hơi nước bay ra ngoài, khói bay lượn lờ, cùng với khí trời âm u này, có sức quyến rũ đặc biệt của phong cảnh thần tiên giữa chốn nhân gian.
“Mời ngồi.”
Diệp Phàm nói với người thanh niên.
“Cảm ơn!” Người thanh niên đó mỉm cười đáp lại, hiên ngang ngồi đối diện Diệp Phàm.
Từng cử chỉ hành động của người thanh niên vừa nho nhã vừa mạnh mẽ, điềm đạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810469/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.