Khi sản phẩm đấu giá cuối cùng đưa lên sàn, vốn dĩ Diệp Phàm đang buồn bực lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào viên Bích Lạc Giao Châu đang được Lê Tư nâng trong tay.
Anh đã tìm kiếm Tiên Hạ Tam Bảo từ rất lâu rồi.
Mặc dù lần trước giành được Ngọc Trụy Hổ Phách từ chỗ của thiên môn Tước Gia, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được bóng dáng của Bích Lạc Giao Châu.
Sở Thiên Tiên cau hàng lông mày đen, cô ấy là một cô gái vô cùng thông minh, hết sức nhạy bén, đúng lúc nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của Diệp Phàm.
“Anh có hứng thú với viên trân châu này à?” Sở Thiên Tiên nói với Diệp Phàm.
“Viên trân châu này, tôi nhất định phải có được!”
Diệp Phàm thuận miệng nói.
Ánh nhìn sâu trong con ngươi đen láy của Sở Thiên Tiên lóe lên một tia sáng khác thường, trên gương mặt lại ung dung thản nhiên, kèm theo một chút thích thú nói: “Vậy thì thật sự không khéo rồi, tôi cũng nhất định phải có viên trân châu này.”
“Hử...” Diệp Phàm sững sốt, hỏi: “Cô cần viên trân châu này làm gì?”
“Căn cứ vào phần giới thiệu trên quảng cáo của đấu gia, viên trân châu này là báu vật của giao nhân trong truyền thuyết, tôi dự định lấy viên trân châu này, khảm lên mặt dây chuyền, đến lúc đó nhất định sợi dây chuyền đó có thể trở thành báu vật truyền lại đời sau
Sở Thiên Tiên nở nụ cười nói.
Nghe thấy lời này, gương mặt Diệp Phàm đã tối sầm lại.
Anh bỗng cảm thấy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810434/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.