“Tôi có trách nhiệm?” Diệp Phàm ngây ra một lúc rồi nói với Sở Thiên Tiên: “Đợi một chút, cô, cô có ý gì? Cô muốn tôi mua đồ cho cô sao?”
“Đúng rồi!” Sở Thiên Tiên lộ rõ vẻ đó là điều đương nhiên.
“Chết tiệt...” Diệp Phàm rất muốn chửi thề.
Anh cảm thấy Sở Thiên Tiên thật không biết xấu hổ.
Làm người sao có thể vô sỉ đến mức này?
Điều quan trọng nhất là Diệp Phàm đã không biết xấu hổ, nhưng Sở Thiên Tiên lại còn hơn cả anh.
Rõ ràng Sở Thiên Tiên muốn nhờ anh giúp cô xử Nghiêm Thế Vân, anh đã có ý giúp đỡ, nhưng Sở Thiên Tiên ngược lại không cảm kích mà còn muốn anh giả vờ ngu ngốc như Nghiêm Thế Vân!
Thật là... chết tiệt, cô thật vô sỉ!
“Anh yên tâm đi, tôi là người có mắt nhìn, đồ vật bình thường tôi sẽ không để ý đến, hôm nay có tổng cộng ba mươi vật phẩm được đấu giá, tôi chỉ ưng được khoảng hai ba món thôi.” Sở Thiên Tiên nói vô cùng nhẹ nhàng.
Hơn nữa cô còn làm nũng với Diệp Phàm, tỏ ra dễ thương, nói: “Anh đừng quên bây giờ anh là chồng của tôi, chồng mua đồ cho vợ, đây là một chuyện hợp tình hợp lý.”
“Anh có trách nhiệm kiếm tiền cho tôi tiêu, còn tôi có trách nhiệm đẹp như hoa.”
“Đàn ông mà, phải có trách nhiệm!”
“Chết tiệt...” Diệp Phàm chỉ biết cạn lời.
Nhưng nghĩ đến lần này về Hoa Hạ, Sở đại tướng đã giúp anh rất nhiều thứ.
Anh cũng có chút thiện ý với Sở Thiên Tiên.
Cuối cùng anh đành chọn thỏa hiệp.
Đối với anh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810432/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.