Tiêu Thừa Thiên quỳ gối trên đất, vừa dập đầu vừa cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Hình ảnh này đúng thật là…
Quá mức rung động!
Cho dù là Trần Trường Mệnh cũng phải sững sờ.
Ông ta là cao thủ nhà họ Tiêu, hiểu rất rõ nội tình của nhà họ Tiêu.
Ở Tinh Thành, căn bản không có bất kỳ thế lực nào có thể lay động được địa vị của nhà họ Tiêu, huống chi là tên Diệp Phàm trước mặt. Cho dù cậu ta là đệ tử của Đại Đức chân nhân, nhưng nguồn lực ở Tinh Thành của cậu ta có thể lớn tới mức nào cơ chứ?
Tục ngữ có câu rồng mạnh cũng không đè nổi rắn bản xứ!
Nhà họ Tiêu chính là rắn xứ này, cho dù là nhân vật như đại tướng Sở tới đây thì nhà họ Tiêu cũng không sợ.
Nhưng chuyện gì đang diễn ra vậy, Tiêu Vân Hùng chỉ nói vài câu ở bên tai Tiêu Thừa Thiên, Tiêu Thừa Thiên đã quỳ gối xuống, cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Trần Trường Mệnh còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì Tiêu Vân Hùng cũng quỳ xuống bên cạnh Tiêu Thừa Thiên, cho dù hành động đó khiến ông ta cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhưng trong mắt của ông ta chẳng hề có chút căm hận nào cả, ngược lại thì tràn ngập vẻ sợ hãi, hốt hoảng.
Diệp Phàm liếc nhìn Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng đang quỳ gối trước mặt mình, thản nhiên nói: “Trước đây tôi đã cho mấy người cơ hội, là do chính các người không tự nắm lấy.”
Sắc mặt Tiêu Thừa Thiên trắng bệch như tờ giới, ông ta là một nhân vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810397/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.