Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm nhìn Tống Kiều, cảm thấy buồn cười.
Tống Kiều cũng được coi là một người lợi hại, không thể không nhìn rõ tình cảnh hiện tại được?
Đều lúc này rồi lại còn uy hiếp anh sao?
Tuy Tống Kiều bị chiến lực của Diệp Phàm hù dọa, trong mắt tràn đầy kinh ngạc với sợ hãi nhưng lại không hề tuyệt vọng.
Bởi vì ông ta còn có át chủ bài!
"Diệp Phàm, giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, không cần đến mức phải chết mới thôi. Thế này đi, tôi lùi thêm một bước nữa, chỉ cần cậu giao linh đan cho tôi, tôi có thể trả năm nghìn tỉ cho cậu." Tống Kiều hít sâu một hơi, nhượng bộ thêm lần cuối.
Ông ta chịu thua rồi.
Bởi vì chưa đến phút cuối thì ông ta thật sự không muốn tiết lộ con át chủ bài cuối cùng của mình.
Nên biết ông ta có thể từ hai bàn tay trắng trở thành ông trùm oai phong một cõi thủ đô cũng là vì ông ta là người thông minh, biết khi nào không nên dính dáng và luôn có một con "át chủ bài".
Một khi át chủ bài xuất hiện, cho dù là ai cũng sẽ phải thất bại hoặc chết.
"Tôi đã uống linh đan rồi, nếu ông muốn, tôi chỉ có thể ị ra cho ông, ông muốn không?" Diệp Phàm nở nụ cười lạnh, nói.
"Cái gì? Cậu... cậu…" Nghe thấy Diệp Phàm đã uống linh đan, sắc mặt Tống Kiều thoáng chốc trở nên hung tợn, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Phàm, cậu... cậu…" Nếu cậu chặt đứt đường sống của tôi, vậy tôi cũng sẽ không cho cậu đường sống."
"Hôm nay, tôi muốn mở cửa sát giới."
"Tôi không chỉ muốn giết cậu, mà tất cả mọi người ở đây đều phải chết!"
Tống Kiều giống như dã thú bị chọc giận, phát ra tiếng gầm bị áp chế. Ông ta đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt thoáng chốc hiện đầy tia máu, máu đỏ một mảng, tràn ngập hung ác với tàn nhẫn.
Mọi người ở đây đều sững sờ, không ai ngờ đến sự biến hóa của Tống Kiều.
"Cái quỷ gì vậy? Tống Kiều điên rồi sao? Lại còn nói muốn giết sạch tất cả mọi người ở đây?"
"Đ*m*, dù gì Tống Kiều cũng là ông trùm nức tiếng thủ đô, ý chí nhu nhược vậy sao? Thấy bốn mươi sáu cao thủ mà mình bỏ số tiền lớn ra thuê bị Diệp Phàm đánh bại nên điên rồi sao?"
"Ai da, lại một ông trùm oai phong một cõi bị hủy hoại rồi, gã này tên là Diệp Phàm đấy. Gần đây thủ đô nhốn nháo cả lên rồi, ông trùm oai phong một cõi nào xảy ra xung đột với gã, cũng đều bị tiêu hủy trong tay gã. Gã là kẻ hủy diệt các ông trùm sao?"
"Lập tức gọi điện thoại báo cho gia tộc, Tống Kiều đã điên rồi, ông ta nắm giữ đống tài sản kia, có thể giành bao nhiêu thì giành bấy nhiêu."
...
Mọi người đều bàn luận, ai cũng cho rằng Tống Kiều điên rồi.
Nhưng chỉ có Diệp Phàm nhìn chằm chằm Tống Kiều, chân mày cau lại, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Từ trên người Tống Kiều, anh cảm ứng được linh lực.
Nói cách khác, Tống Kiều là một người tu hành.
"Diệp Phàm, cậu chết đi!" Tống Kiều lạnh giọng quát một tiếng. Ông ta vừa sải bước, tốc độ đã tăng tới cực hạn, chỗ ông ta đứng lưu lại một phần mười giây tàn ảnh, thoắt cái ông ta đã đến trước mặt Diệp Phàm, thò tay phải ra, mở bàn tay chụp về phía đầu của Diệp Phàm.
Lực đạo của cái chụp này được tăng thêm linh lực, cho dù là khối bia đá cũng sẽ bị đập bể.
Nếu Diệp Phàm bị một chưởng này đánh trúng, toàn bộ xương sọ đều sẽ vỡ nát trong tích tắc.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến Diệp Phàm giật thót tim.
Bởi vì nhìn linh lực tỏa ra từ người Tống Kiều, anh đoán hẳn Tống Kiều đã là người tu hành bậc cao, mạnh hơn anh lúc trước khi bái Đại Đức chân nhân làm sư phụ nữa.
Nhưng dường như trên người Tống Kiều còn vết thương cũ, linh lực trên người không ổn định.
Diệp Phàm phản ứng rất nhanh, mắt thấy một chưởng kia của Tống Kiều sắp vỗ lên đầu mình, đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, chân anh trượt 4-5m về phía sau, dễ dàng né được đòn chí mạng của Tống Kiều.
Từ sau khi bái Đại Đức chân nhân làm sư phụ, khoảng thời gian này, thực lực của anh tăng lên rất nhiều.
Đừng nói trên người Tống Kiều có vết thương cũ, cho dù không có vết thương cũng không thể nào là đối thủ của anh.
"Giết!"
Tống Kiều hét lên một tiếng, giống như chó điên đánh về phía Diệp Phàm.
Công pháp tu hành của ông ta vô cùng kỳ quái, sau khi kích động, sát tính bản thân sẽ hoàn toàn được kích hoạt, hoàn toàn biến thành vũ khí giết chóc.
Đó là lí do vì sao Tống Kiều muốn để lộ thực lực của mình, bởi vì một khi ông ta kích động công pháp tu hành sẽ đánh mất lý trí, trừ phi giết sạch tất cả mọi người ở đây, nếu không, ông ta sẽ không ngừng giết chóc.
"Tự tìm cái chết!"
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng, ánh mắt vô tình, một tiếng gầm nhẹ, anh khởi động "Thái Thượng cảm ứng thiên", thoáng chốc đã nhìn thấy vết thương cũ trên lưng Tống Kiều.
Diệp Phàm cùng lúc né tránh đòn công kích của Tống Kiều trong chớp mắt rồi trở mình trên không, nhảy ra sau lưng Tống Kiều, đánh một chưởng vào lưng Tống Kiều.
“Phụt!”
Tống Kiều bị một chưởng của Diệp Phàm đánh trọng thương, há mồm phun ra một ngụm máu.
Nhưng ông ta càng bị thương lại càng phát điên, trên người tỏa ra sát khí đậm đặc khiến U Minh Nhị Lão và hai gã cao thủ tông sư khác đang đứng cạnh vô cùng khiếp sợ.
"Gào!"
Tống Kiều phát ra tiếng gầm nhẹ, thân thể chấn động, quần áo trên người đều đã nổ tung, nhìn thấy sau lưng ông ta có một vết đao dữ tợn, kéo dài từ vai trái đến sườn phải, hơn nữa vết thương đó nhìn qua mặc dù cũng lâu rồi nhưng vết thương vẫn chưa khép miệng.
Xung quanh miệng vết thương cũng bắt đầu chảy mủ, nhìn rất buồn nôn.
“Đùng!”
Hai chân Tống Kiều đạp lên mặt đất, đánh về phía Diệp Phàm thêm lần nữa, đôi tay mở ra, năm ngón tay như móc câu, giống như một đôi móng thú đột nhiên vồ tới, muốn xé Diệp Phàm thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng Diệp Phàm vẫn điềm tĩnh, thân thể nhẹ nhàng nghiêng sang trái, né đòn công kích của Tống Kiều, đồng thời, nhấc đầu gối bên phải lên thụi vào ngực Tống Kiều. Một đòn này được tăng thêm linh lực, lực đạo lớn vô cùng, cho dù Tống Kiều là người tu hành, thân thể mạnh hơn so với người bình thường nhưng bị đầu gối của Diệp Phàm thụi vào cũng lập tức vỡ nát.
Gần như cùng lúc năm ngón tay của Diệp Phàm khép lại, hai tay giống như mỏ chim ưng, hung hãn mổ xuống, trúng huyệt Thái Dương của Tống Kiều.
Nếu là người bình thường trúng đòn công kích như vậy, chắc chắn sẽ chết tại chỗ.
Nhưng Tống Kiều không chết, ông ta chỉ phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể lảo đảo lùi xuống hơn mười thước, thoáng chốc ngã xuống đất, ông ta lại muốn đứng lên nhưng toàn thân không còn sức lực.
Sau khi Tống Kiều bị Diệp Phàm đánh trọng thương, thần trí dần dần tỉnh táo lại, hai mắt ráng đỏ cũng khôi phục lại như bình thường, vẻ mặt ông ta đầy khiếp sợ nhìn Diệp Phàm, nói: "Cậu, cậu, cậu cũng tu..."
“Đùng!”
Nhưng Diệp Phàm vốn không để Tống Kiều nói ra thân phận "người tu hành" của mình, một chân anh dẫm nát ngực Tống Kiều. Tống Kiều lập tức kịch liệt ho khan, há mồm phun ra một ngụm máu lớn.
Diệp Phàm nắm lấy cổ áo Tống Kiều, nhấc Tống Kiều lên, sau đó nói với Lâm Huy: "Phần còn lại ở đây giao cho ông xử lý đó, tôi có mấy câu muốn hỏi ông ta." Diệp Phàm nói với Lâm Huy.
"Được, được, Diệp thiếu gia yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa." Lâm Huy đang khiếp sợ chợt định thần lại, vội vàng nói với Diệp Phàm.
"Ừ." Diệp Phàm gật đầu, rồi nói với Sở Thanh Nhã đứng cạnh: "Thanh Nhã, cô chờ tôi tí."
"Được." Sở Thanh Nhã nói.
Diệp Phàm xách Tống Kiều, đi về phía phòng đặt sẵn trong đại sảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.