"Người của ông?" Nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên xong, mặt Lâm Huy biến sắc, trong mắt lộ ra một chút không ổn.
Người đàn ông trung niên bước vào đại sảnh, ngồi xuống sofa, nói với Lâm Huy bằng giọng đều đều: "Lâm Huy, tục ngữ có câu rất hay, đánh chó phải ngó mặt chủ, cậu đánh người của tôi thành như thế này, cậu nói xem tôi nên xử lý thế nào đây?"
"Chủ tịch Tống, hiểu, hiểu lầm." Lâm Huy luống cuống, nói lắp ba lắp bắp: "Tôi không biết đây là người của chủ tịch Tống, nếu tôi biết tôi chắc chắn không dám động vào anh ta."
"Mong chủ tịch Tống nể mặt Tam gia, coi như không biết không có tội, không tính toán với tôi nữa."
"Ông yên tâm, tôi, tôi nhất định sẽ mời bác sĩ tốt nhất về chữa cho Trình Xung, đảm bảo sẽ không để lại bất cứ thương tật nào."
"Người cũng đã phế rồi, chữa cho cậu ta, chẳng phải là lãng phí thuốc sao?" Người đàn ông trung niên bình thản nói.
"Ơ..." Lâm Huy ngây người ra một chút, không hiểu ý của người đàn ông trung niên kia lắm.
"Thế này nhé, cậu giết cậu ta đi." Người đàn ông trung niên chau mày suy nghĩ vài giây rồi nói với Lâm Huy.
Lời của người đàn ông trung niên làm Lâm Huy nghi ngờ, khó hiểu.
Không chỉ có Lâm Huy không hiểu ý của người đàn ông trung niên mà người vây xem xung quanh cũng trợn mắt há mồm, không ai hiểu nổi lời của người đàn ông trung niên.
"Rốt cuộc là tình huống gì vậy? Không phải chủ tịch Tống vừa nói Trình Xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810365/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.