Bịch!
Cung Thiệu Đông bị vứt ra ngoài, ngã nhào xuống đất, thảm không thể tả.
Ông ta nhếch nhác bò dậy, vừa tính mở miệng chửi rủa.
Kết quả liền bị hai bảo vệ lôi ra ngoài vẫn không ngừng vùng vẫy, cả Khưu Mỹ Cúc cũng bị ném ra ngoài quán bar, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Khưu Mỹ Cúc còn thảm hơn ông ta, sau khi bị ném ra ngoài, bộ dạng cô ta té xuống đất giống như một con chó đang ăn phân, khuôn mặt xinh đẹp chà sát xuống nền đất, thảm không thể tả, khắp mặt toàn là máu.
“A...”
Khưu Mỹ Cúc la lên như heo bị thọc tiết.
Cô ta cũng được coi là một thiên kim đại tiểu thư, từ lúc nào phải chịu nhục nhã như vậy?
Không ngờ lại bị một đám bảo vệ ném ra khỏi quán bar giống như vứt một bịch rác.
Điều này thật...
Mẹ kiếp, quá mất mặt và thất vọng!
Điều quan trọng nhất là vết thương trên mặt Khưu Mỹ Cúc, đau đến mức như muốn ngất đi, cô ta theo quán tính đưa tay sờ lên má, kết quả liền thấy máu ướt đỏ cả tay.
“Mặt tôi sao rồi?” Khưu Mỹ Cúc hoảng lên, gần như quên đi nỗi đau trên mặt.
Cô nhanh chóng lấy cái gương nhỏ hay mang theo từ trong túi xách ra, soi lên mặt.
Thấy cả khuôn mặt đẫm máu.
Điều này làm cô ta như chết lặng, cô ngây ra một lúc rồi gào to lên gần như xé toạc cả cổ họng: “Đám khốn nạn bọn bay, thực sự... thực sự dám đối xử với tao như vậy? Tao là đại tiểu thư nhà họ Khưu, bố tao là Khưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810343/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.