Lưu Long cảm thấy Diệp Phàm quá phô trương rồi.
Cho dù là quán bar HGGRT là quán bar cao cấp ở Kinh Đô, tới nơi này tiêu xài đều là người thuộc giới thượng lưu ở Kinh Đô, nhưng mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có người nào tiêu một lần hết năm mươi triệu cả.
Những người trở thành hội viên vàng, tiêu trên năm mươi triệu ở quán bar HGGRT như Cung Thiệu Đông, đều là kết quả tích lũy của nhiều tháng.
Hơn nữa tiêu xài năm mươi triệu, cũng không phải do một mình Cung Thiệu Đông xài, phần lớn là chi phí lúc Cung Thiệu Đông chiêu đãi một vài người thuộc giới thượng lưu có hợp tác với tập đoàn Vĩnh Hòa, những số tiền đó đều do tập đoàn Vĩnh Hòa trả, cũng không phải tiền của Cung Thiệu Đông.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Phàm lại quăng cho Lưu Long một tấm thẻ, kêu Lưu Long quét hội viên cho anh.
Cách làm này quá kiêu ngạo!
Nhưng mà dựa theo quy tắc của quán bar HGGRT, đúng là có thể quét thẻ hội viên, cho nên, cho dù Lưu Long không cảm thấy Diệp Phàm có thể quét một hơi đến hội viên vàng, nhưng hắn vẫn kêu một nhân viên cầm mấy POS đến quét thẻ cho Diệp Phàm.
Hắn ta đã nghĩ kĩ, đợi lát nữa khi Diệp Phàm không thể quét đủ hội viên vàng, nhất định hắn ta sẽ khiến Diệp Phàm biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Người vây xem xung quanh cũng không xem trọng Diệp Phàm, cảm thấy Diệp Phàm chỉ đang giả bộ lừa gạt mà thôi.
“Người này đúng là không biết trời cao đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810341/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.