Hai lão già rất khỏe liền đứng phắt dậy, như binh hùng tướng mạnh xông về phía Diệp Phàm.
Chúng đều là con nhà võ kế thừa hàng trăm năm, cũng như đã tập luyện được mười mấy năm.
Bởi vì hai lão già này ở đây nên Lâm Huy luôn rất bình tĩnh, ông ta hiểu rất rõ về sức mạnh cũng như thủ đoạn của chúng.
Trước sự tấn công dồn dập của chúng, sắc mặt Diệp Phàm vẫn bình thản, đừng nói đến gần đây sức mạnh của anh có sự đột phá, ngay cả khi lúc anh vừa về Hoa Hạ, chúng cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Hai lão già đứng dậy nhưng không tấn công Diệp Phàm ngay, chúng cũng không phải dạng vô danh tiểu tốt mà là “U Minh nhị lão” danh tiếng lẫy lừng, Lâm Huy có được như ngày hôm nay cũng đều nhờ vào bọn chúng âm thầm giúp đỡ.
Lão già với đàn nhị tên Ngũ U, còn tên cầm cổ cầm là Lục Minh.
Tuy cả hai đều bị mù, nhưng thính giác hơn người, cộng thêm việc luyện võ mười mấy năm, có thể nói trong bán kính mười mét, không một cử động nào có thể giấu được chúng.
Từ lúc Diệp Phàm ra tay xử sạch đội vệ sĩ bên cạnh Lâm Huy, chúng đã có chút đoán được sức mạnh của Diệp Phàm.
Mặc dù bọn chúng rất tự phụ, nghĩ rằng Diệp Phàm không phải là đối thủ của mình, nhưng chúng cũng biết rõ Diệp Phàm không dễ đối phó, vì thế nên chúng mới tỏ ra bình tĩnh mà không vội vàng công kích.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn qua Ngũ U và Lục Minh, cười khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810334/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.