“Tại sao chứ?” Diệp Phàm sững sờ, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Khụ khụ……” Vẻ mặt Đại Đức chân nhân khó xử ho vài tiếng, nói: “Bởi vì ta đã đào phần mộ tổ tiên của nhà họ Hạng ở Giang Đông.”
“Phụt!”
Nghe Đại Đức chân nhân nói, Diệp Phàm suýt chút nữa thì phun nước miếng ra ngoài.
Anh biết ngay Đại Đức chân nhân là đồ không ra gì. Chuyện đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta mà cũng làm ra được?
Đây còn là Thiên Nhân sao?
Đợi đã!
Diệp Phàm bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ tồi tệ, giọng anh run run nói với Đại Đức chân nhân: “Sư phụ, đống đồ cổ mà lúc trước người nói, không phải do người đào phần mộ nhà họ Hạng rồi ăn trộm đấy chứ?
“Không hổ danh là đồ đệ ta nhìn trúng, quả nhiên thông minh.” Đại Đức chân nhân cười thích thú rồi nói.
Thông minh cái con khỉ! Tâm trạng lúc này của Diệp Phàm, tưởng chừng như……
... Muốn phát điên!
Nhận cái tên ăn hại như này làm sư phụ, đúng là hạ thấp nhân phẩm của anh.
Hơn nữa anh cũng biết qua về nhà họ Hạng ở Giang Đông, nghe đồn nhà họ Hạng ở Giang Đông là hậu duệ của bá vương Tây Sở, khắp gia tộc, ở thời cận đại đều xuất hiện những nhân vật được tôn là chiến thần.
Gia tộc như thế, lai lịch và thực lực phải lớn mạnh cỡ nào?
Cứ cho là anh quay về Hoa Hạ, thì cũng đều coi nhà họ Hạng ở Giang Đông là một trong những thế lực không thể tùy tiện đắc tội.
Nếu như để nhà họ Hạng ở Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810324/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.