Chương trước
Chương sau
“Cửa sau?” Diệp Phàm thoáng ngây người, nói: “Không có, tôi chính là từ cửa này mà vào, là do cô quên đóng cửa.”
Đàm Ngọc Yến cau mày, trên mặt xẹt qua nét khó chịu.
Cô cảm thấy Diệp Phàm như đang đùa với cô.
Cửa sau trong lời cô nói, là ý này sao?
“Thôi đi, tôi lười nói chuyện nhảm nhí với anh, nói tóm lại, tôi không quan tâm anh có bối cảnh như thế nào, nếu cậu không thể đảm nhận chức quản lý bảo vệ của trường chúng tôi, vậy tôi sẽ không niệm tình mà sa thải cậu.” Đàm Ngọc Yến vô cùng nghiêm túc nói.
Cô không có chút cảm tình nào với Diệp Phàm.
Lúc trước lãnh đạo cao cấp đại học Yến Kinh mở cuộc họp để chọn người đảm nhiệm cho chức vị quản lý bảo vệ này, ban đầu họ dường như nhất trí đồng ý thăng chức cho Tưởng Minh.
Nhưng chỉ trong vài ngày, hiệu trưởng đại học Yến Kinh lại tự mình ra chỉ thị khiến Diệp Phàm nhảy dù lên vị trí quản lý bảo vệ của trường.
Mặc dù lãnh đạo cao cấp đại học Yến Kinh không rõ Diệp Phàm có lai lịch như thế nào, cùng hiệu trưởng có quan hệ gì, nhưng có thể chắc chắn một điều là Diệp Phàm nhất định đi cửa sau!
Đàm Ngọc Yến là một người rất cương chính, đối với sự việc lần này, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù còn chưa tiếp xúc với Diệp Phàm, nhưng trong lòng cô đã nhận định, Diệp Phàm không phải thứ tốt lành, vì vậy thái độ của cô đối với anh cũng không tốt đẹp gì.
“Aizz……” Diệp Phàm rất buồn bực.
Anh cảm nhận được, Đàm Ngọc Yến đang chĩa mũi nhọn vào mình.
“Đây là phiếu thông tin nhân viên nhận chức, sau khi điền xong, cậu tự mình đến bộ phận an ninh làm việc đi.” Đàm Ngọc Yến đưa tờ phiếu cho Diệp Phàm.
“Được!” Diệp Phàm không nhiều lời, nhanh chóng điền xong tờ phiếu, sau đó quay trở lại bộ phận an ninh làm việc.
Nhìn bóng lưng Diệp Phàm rời đi, đôi mắt đẹp của Đàm Ngọc Yến lấp lánh, tự nhủ: “Hừ, quả nhiên là người không có năng lực, mình phải nhanh chóng nghĩ biện pháp tống hắn khỏi trường học, nếu không, trường học sau này càng ngày càng có nhiều loại phế vật như này, danh tiếng đại học Yến Kinh cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Từ trước đến nay, mình vẫn luôn kính trọng hiệu trưởng, nhưng lần này, ngài ấy khiến mình thất vọng quá rồi.”
“Mình phải tìm cơ hội nói chuyện với hiệu trưởng.”
Lúc Diệp Phàm quay lại bộ phận bảo vệ, mọi người trong bộ phận đều đã quay lại vị trí công việc của mình.
Rất rõ ràng, họ vô cùng không chào đón Diệp Phàm.
Diệp Phàm một mình ngồi trong phòng làm việc của quản lý bảo vệ, không có việc gì, cũng không có người quan tâm đến anh.
Tất cả mọi người đều coi Diệp Phàm như không khí.
Diệp Phàm không hề quan tâm đến điều này.
Nháy mắt, Diệp Phàm đã ngồi trong phòng làm việc cả một buổi chiều.
Anh đánh một giấc thật ngon!
Cho đến sáu giờ tối lúc tan ca, anh mới tỉnh dậy.
“Thoải mái!”
Diệp Phàm duỗi lưng, liếc mắt thấy đã đến giờ tan tầm, anh lập tức liền gọi điện cho Diệp Nguyệt, sau khi hẹn cô gặp nhau tại cổng trưởng học, anh liền rời khỏi phòng làm việc của quản lý bảo vệ.
Thấy Diệp Phàm đi khỏi, ánh mắt của Tưởng Minh lóe lên một tia lạnh lùng.
Chu Khoan cùng vài người bảo vệ khác cũng liền túm tụm lại sau khi thấy Diệp Phàm rời đi.
“Chu Khoan, cậu nói xem chúng ta như vậy thực sự có thể đuổi được tên quản lý bảo vệ kia đi sao?” Một người trong đó lên tiếng hỏi Chu Khoan.
“Nhất định có thể.” Chu Khoan vô cùng tự tin, đáp: “Lúc tôi đến phòng làm việc của Đàm chủ nhiệm, đúng lúc nghe được đối thoại giữa cô ấy cùng tên kia, chỉ cần tên nhãi này phạm lỗi, Đàm chủ nhiệm liền đuổi hắn ta khỏi trường.”
“Chúng ta đều không quan tâm đến hắn, hắn sẽ không có cách sắp xếp công việc.”
“Đợi đến lúc Đàm chủ nhiệm phát hiện công việc bảo vệ trường học làm không tốt, nhất định sẽ gây rắc rối cho hắn, đến lúc đó, chúng ta đồng nhất nói là do tên đó không sắp xếp nhiệm vụ, hắn chắc chắn sẽ bị Đàm chủ nhiệm đuổi việc.”
“Có lý, như thế tốt hơn nhiều so với việc chúng ta đánh nhau với hắn.” những người bảo vệ còn lại đều cảm thấy lời Chu Khoan nói rất có lý.
Khóe miệng của Tưởng Minh cũng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Diệp Phàm không hề biết “tính toán” của Tưởng Minh và Chu Khoan cùng những người bảo vệ khác, sau khi rời khỏi bộ phận bảo vệ, liền chuẩn bị đi ra cửa trường đại học Yến Kinh.
Nhưng lúc Diệp Phàm băng qua một con hẻm không có dấu người, mấy chục người thanh niên đột nhiên chặn đường anh, những người này còn khá trẻ, dường như đều mặc đồng phục của đại học Yến Kinh.
Rõ ràng những người này đều là sinh viên của đại học Yến Kinh.
Chẳng qua, bọn họ mặc dù là sinh viên từng người lực lưỡng vạm vỡ, đường nét cơ bắp đều vô cùng rõ rệt, tràn trề sức lực.
Trong tay những sinh viên này, đều đang cầm gậy bóng chày, không chớp mắt, tàn nhẫn ác độc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Mấy người muốn làm gì?” Diệp Phàm quét mắt nhìn mấy chục người đang chặn đường, mày cau lại, khuôn mặt hoài nghi hỏi.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh làm việc tại đại học Yến Kinh, anh nghĩ rằng không có đắc tội qua người nào.
Vì vậy, đối với những sinh viên liếc qua liền biết không có ý tốt này, anh rất bất ngờ, thực sự nghĩ không ra bản thân có chỗ nào đắc tội đến những sinh viên này.
“Quản lý Diệp!” Lúc này, một giọng nói đầy hận ý vang lên, Ngô Hùng Kim đi ra từ đầu kia của con hẻm, hận thù nhìn hướng Diệp Phàm, nói: “Họ là sinh viên của tôi, tất cả đều là chuyên ngành thể chất, tôi gần đây có nghiên cứu và phát hiện ra đánh nhau đối với việc nâng cao tốc độ, sức mạnh, sự nhanh nhẹn và các phương diện yếu tố cơ thể của họ là một phương thức huấn luyện toàn diện.”
“Mà quản lý Diệp nếu đã là quản lý bảo vệ của trường chúng ta, nhất định có chút quyền cước.”
“Vì vậy, tôi hy vọng quản lý Diệp có thể giúp tôi huấn luyện họ một chút.”
“Là như vậy sao?” Diệp Phàm chau mày.
“Đúng thật vậy, không có ý gì khác!” Ngô Hùng Kim khuôn mặt thành khẩn đáp, con ngươi lại nồng đậm hận ý.
Hôm nay Diệp Phàm có thể nói là khiến hắn ta mất hết mặt mũi trước mặt Đàm Ngọc Yến.
Hắn đương nhiên là hận Diệp Phàm đến xương tủy.
Vì vậy liền gọi những sinh viên bình thường có quan hệ tốt với hắn, muốn dạy dỗ Diệp Phàm một trận.
“Thầy Ngô, vậy anh hy vọng tôi huấn luyện họ trong bao lâu?” Diệp Phàm nghĩ rồi nói.
“Bốn năm phút đồng hồ thôi!” Ngô Hùng Kim sững người trong chốc lát, cười lạnh đáp.
Hắn không ngờ tới, Diệp Pháp thực sự tin lời nói xằng bậy của mình.
Điều này khiến hắn cảm thấy, đầu óc Diệp Phàm có phải là có chút ngu ngốc!
“Đây……” Diệp Phàm khuôn mặt khó xử nói: “Bọn họ ngay cả một phút cũng không chống đỡ được, tôi thực sự không có biện pháp giúp họ luyện tập trong bốn năm phút đồng hồ!”
“Quản lý Diệp tự tin như vậy sao? Được, quản lý Diệp, anh không cần thủ hạ lưu tình, tận lực tấn công, bọn họ có thể chống cự trong bao lâu là việc của bọn họ. Nhưng quản lý Diệp phải chú ý nếu anh bị bọn họ đánh đến bị thương, cũng đừng trách nhé.”
Ngô Hùng Kim trầm giọng đáp.
“Được rồi, thầy Ngô, anh kêu họ động thủ đi.” Diệp Phàm gật đầu, nói.
“Các bạn sinh viên, nhớ lấy, đợi lúc nữa phải thủ hạ lưu tình, không thể xuống tay quá độc ác.” Ngô Hùng Kim nói với ngữ khí kì quái.
“Thầy yên tâm, quản lý Diệp đã trọng nghĩa như vậy giúp chúng ta luyện tập, chúng ta làm sao có thể lãng phí nhiệt tình của anh ấy đây.” Những sinh viên kia đồng thanh đáp, sau đó bọn họ cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp xông về phía Diệp Phàm, muốn vây đánh anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.