Diệp Phàm hoàn toàn không coi Lý Mặc ra gì.
Anh không nhanh không chậm, từng bước đi về phía Lý Mặc.
"Muốn chết à!"
Lý Mặc lạnh giọng quát một tiếng, nhấc cái ghế ở bên cạnh lên, đập về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ xoay người một chút, tránh được.
Nhưng, cái né người này của anh, lại khiến Lý Mặc không khỏi sửng sốt.
Vừa rồi Lý Mặc tiện tay quăng cái ghế kia, nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra hắn lại sử dụng chút thủ pháp phóng ám khí, đừng nói là người bình thường, đến cả những người đã từng luyện tập, cũng chưa chắc đã có thể tránh được cái ghế mà Lý Mặc ném về phía Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm lại dễ dàng tránh được.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
"Hóa ra là có chút bản lĩnh, là tao coi thường mày rồi!" Lý Mặc phục hồi tinh thần, cười lạnh nói.
"Mày cũng không đơn giản nhỉ?"
Diệp Phàm khinh thường nói.
Vừa rồi cách Lý Mặc ném cái ghế kia, đương nhiên không thể qua mắt anh.
Lúc này, Sở Thanh Tuyết nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Diệp Phàm, trốn sau lưng anh, nói: "Anh rể, em, em..."
"Chị của cô đang ở phòng bên cạnh, cô mau đi tìm cô ấy đi, chuyện ở đây, để tôi xử lý." Diệp Phàm nhìn Sở Thanh Tuyết một chút, cởi chiếc áo ngắn tay đang mặc bên ngoài ra, đưa cho Sở Thanh Tuyết.
Sở Thanh Tuyết vội vàng mặc chiếc áo Diệp Phàm đưa vào, chạy tới căn phòng bên cạnh.
Lý Mặc nhíu mày, hắn cũng không ngăn Sở Thanh Tuyết lại, không phải hắn không thể làm như vậy, mà là hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810267/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.